Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1855 - Chương 1855 - Thành Chủ Đích Thân Tới

Chương 1855 - Thành chủ đích thân tới
Chương 1855 - Thành chủ đích thân tới

Triệu Khách dứt khoát mặc kệ hắn, sắc trời đã tối đen, cũng gần đến lúc nấu cơm tối.

Triệu Khách vỗ tay quay về, thấy Gia Ngọc đang ngồi xổm trong sân, đôi mắt nhìn chằm chằm con gà trống cả người lông trắng kia, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên nhìn con gà trống lớn trước mặt, vừa đưa tay lau nước bọt trên khóe miệng vừa chân thành nói: “Ngươi trắng như vậy, ta gọi ngươi là Tiểu Bạch được không?”

Ban đêm, trong không khí tràn ngập mùi thơm gà nướng.

Triệu Khách một tay cầm đĩa, bên trong là một cái đùi gà và thịt gà, thân thể dựa nghiêng vào tảng đá xanh, ánh mắt nhìn lên đỉnh đầu.

Từng tòa phù đảo hoàn toàn không thấy điểm cuối, Triệu Khách từng hỏi Âu Dương Xu, chẳng lẽ những tòa phù đảo này không có điểm cuối?

Đối với câu hỏi này, Âu Dương Xu cũng không trả lời Triệu Khách, rất khó nói có, rất khó nói không có.

Tóm lại Âu Dương Xu đã ở Phù Vân thành cả đời, phụ thân hắn ta là đời thứ ba trấn thủ Phù Vân thành, sư phụ hắn ta là đời thứ tư, hắn ta là đời thứ sáu, về phần đời thứ năm lại đã trở thành vị thành chủ Phù Vân thành kia.

Hắn ta lười liên hệ với những thị tộc kia, càng không thích vị sư huynh đã trở thành thành chủ nên chuyển ra ngoài ở, nhắm mắt làm ngơ.

Về điều này, lại khiến Triệu Khách đột nhiên cảm thấy hơi thông cảm với người đồng cảnh ngộ.

Nhưng Triệu Khách nhận ra, lúc Âu Dương Xu nhắc đến vị sư huynh này cũng không nhẹ nhàng như vậy, Triệu Khách có thể nhìn rõ ràng sâu trong mắt có sự nghi ngờ và không tín nhiệm sâu sắc.

“Này, ngươi còn chưa ngủ sao??”

Lúc này, Vương Ma Tử đi tới từ sau lưng, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Triệu Khách, không hề có chút tự giác cho Triệu Khách không gian riêng.

Nhưng về vấn đề đùi gà này, Vương Ma Tử lại rất tự giác cầm lấy cái đùi gà, nhét vào trong miệng.

Hai người quen biết thời gian không dài, thậm chí tính toán đâu ra đấy từ khi mình tiến vào thần bí chi địa đến giờ, cũng chỉ hơn mười ngày mà thôi.

Cộng thêm tốc độ thời gian trôi trong thần bí chi địa khác với thời gian bên ngoài, tuy không đạt được trình độ của không gian khủng bố, nhưng nếu đặt thời gian này ở trong hiện thực, thời gian hai người quen biết vẫn chưa đến một tuần.

Nhưng trong thời gian thật ngắn, Triệu Khách lại xếp hạng chữ tín của Vương Ma Tử trên cả Heo mập, ít nhất trước khi Heo mập giao ra huyết cương thi, hắn càng tin tưởng Vương Ma Tử hơn chút.

Dù sao, hai người đã dựa lưng vào nhau, đánh cược tính mạng đi đến một bước này.

Vì vậy Triệu Khách cũng không so đo hành động tùy tiện của Vương Ma Tử.

“Áp lực quá lớn?”

Vương Ma Tử vừa gặm đùi gà vừa nói.

Triệu Khách im lặng gật đầu.

Vương Ma Tử: “Vậy đừng chịu đựng, tâm trạng không tốt thì rống lên vài tiếng là được.”

Triệu Khách ngạc nhiên, chợt cười nhạt: “Không cần, ta còn chưa tới lúc sơn cùng thủy tận.”

Triệu Khách nói xong lại vỗ đũng quần của mình, dường như đang ám chỉ với Vương Ma Tử rằng hắn còn pháp bảo áp đáy hòm.

Vương Ma Tử thấy thế không khỏi gãi đầu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Vốn hắn ta cũng không phải loại người quá để ý, Triệu Khách đã tự tin như vậy, Vương Ma Tử được chứng kiến thủ đoạn của Triệu Khách càng không nghĩ quá nhiều.

Nhưng Vương Ma Tử cũng không biết, hành động vừa rồi của hắn ta lại khiến trong lòng Triệu Khách sinh ra cảm giác nguy cơ lớn lao.

Người hiểu rõ hắn nhất là Vương Ma Tử.

Lần này đến thần bí chi địa, hai người hoàn toàn dùng mạng để chống đỡ, dù lần nào cũng gặp sự nguy hiểm phải đánh cược mạng sống, không có chút chỗ trống nào.

Thấy đã sắp thành công, kết quả lại phát hiện trước mặt là một cái lạch trời khiến người ta tuyệt vọng, đổi lại là người khác đã sớm từ bỏ.

Ba đoàn đội lâu năm, những việc mà Heo mập đã trải qua lúc trước, còn có tin tức giải thích cặn kẽ về ba đoàn đội này.

Đều không ngoại lệ cho thấy bọn họ mạnh mẽ hơn Liệp Cẩu đoàn rất nhiều.

Trong đó, đoàn trưởng Thiệu Băng của Băng Tiếu đoàn, trước khi tiến vào đã được công nhận là top ba hệ cận chiến trong số người đưa thư trung cấp.

Chứ đừng nói đến những đội viên trong đoàn đội cũng có thực lực không kém hơn Thiệu Băng bao nhiêu.

Đứng trước mặt sự chênh lệch to lớn này, lần đầu tiên Triệu Khách lại cảm nhận được lực lượng của mình yếu ớt đến mức nào.

Nhưng càng yếu ớt bất lực, Triệu Khách càng muốn dồn nén sự yếu ớt ở trong lòng.

Dù là Heo mập hay Vương Ma Tử, đặc biệt là đám người Lộ Hạo, dù là ai thì Triệu Khách cũng không cho phép bất kỳ ai phát hiện được sự yếu ớt này.

Về điểm này, Triệu Khách hiểu rất rõ, là người quyết định trong đoàn đội, thậm chí là một người lãnh đạo, chỉ cần ngươi có chút do dự, bên trong đoàn đội của ngươi sẽ xuất hiện vết rách.

Chỉ cần ngươi hơi nhu nhược, lòng người trong đoàn đội của ngươi sẽ vỡ nát, thậm chí chia ra từng mảnh.

Hiện tại hắn không có đủ lực lượng, chỉ có thể dựa vào đoàn đội, dựa vào đồng đội, càng là lúc này trong lòng Triệu Khách càng cứng rắn như sắt.

“Đinh đinh đinh…”

Ngay lúc Triệu Khách chuẩn bị đứng lên rời đi, một tràng tiếng lục lạc dồn dập đột nhiên truyền đến từ nơi sâu trong rừng cây.

Giọng nói rất xa xôi, nhưng ngoại trừ tiếng lục lạc còn có tiếng bước chân nặng nề, hiển nhiên đang đi về phía bên này.

Bình Luận (0)
Comment