Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1856 - Chương 1856 - Thành Chủ Đích Thân Tới (2)

Chương 1856 - Thành chủ đích thân tới (2)
Chương 1856 - Thành chủ đích thân tới (2)

“Hai chiếc xe ngựa! Có ít nhất hai mươi người, nghe tiếng bước chân hình như là man lực sĩ.”

Vương Ma Tử nghe tiếng động phân biệt vị trí, vẻ mặt trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách cảnh giác nói: “Chẳng lẽ là ngươi…”

Triệu Khách xua tay, ra hiệu Vương Ma Tử đừng nói chuyện, nếu thân phận của hắn bị bại lộ, e rằng không chỉ có chút người thế này đến đây.

“Đi! Về viện tử trước.”

Sau khi trong lòng Triệu Khách suy tính một chút, dẫn theo Vương Ma Tử về trong viện chờ trước.

Hai mươi man lực sĩ cũng không quá nhiều, nhưng còn có xe ngựa đi theo, đoán chừng tám chín phần mười là đến vì Âu Dương Xu.

Quả nhiên, theo tiếng lục lạc kia càng ngày càng gần, hai chiếc xe ngựa dần đi tới.

Triệu Khách chú ý tới thứ kéo xe ngựa cũng không phải phi cầm tẩu thú gì, mà là hai con ngựa thanh đồng, điều này khiến ánh mắt Triệu Khách sáng ngời.

Ngựa thanh đồng gần như không nhận ra bất kỳ cơ quan gì, nhưng hành động tự nhiên, thỉnh thoảng sẽ phun ra một luồng mây mù thật dày từ trong miệng mũi.

Một loại cảm giác thăm dò khiến Triệu Khách không khỏi nhíu mày, ánh mắt lần theo phương hướng phát ra sự thăm dò đó, chỉ thấy một nữ nhân mặc lễ phục màu đen đi xuống từ chiếc xe ngựa thứ hai.

Dưới hàng lông mi cong cong như liễu là một đôi mắt trong veo, sóng mắt lưu chuyển đánh giá trên người hắn như mang theo một cái móc câu tâm hồn người ta.

Bộ lễ phục màu đen kia có cổ áo chữ V khoét sâu vô cùng to gan, không hề kém hơn Đại Dương Mã Camilleri.

Chỉ có điều, so sánh với cảnh đẹp trong cổ áo của nữ nhân, phần lớn sự chú ý của Triệu Khách đều tập trung vào hình xăm hoa hồng màu đen kéo dài từ ngực đến xương quai xanh.

“Mân Côi đoàn!”

Tinh thần Triệu Khách run lên, Heo mập đã nói rõ ràng cho hắn biết về ba đoàn đội lâu năm này.

Mân Côi đoàn là kỳ lạ nhất, cả đoàn đội không có một nam nhân nào, chỉ có nữ nhân mới có thể gia nhập.

Hơn nữa, trong đám nữ nhân đó có rất nhiều người xuất thân từ Hồng Yên quán, kỳ dâm kỹ xảo gì đó, miệng lưỡi dẻo quẹo gì đó, tinh thông cầm kỳ thi họa mọi thứ.

Ở trong hoàn cảnh này, gần như mỗi một thành viên Mân Côi đoàn đều có thể nhẹ nhàng thâm nhập, tiếp cận rất nhiều nhân vật quan trọng của Phù Vân thành.

Chỉ không biết rốt cuộc vị này có vị trí gì trong Mân Côi đoàn.

Nhưng đối mặt với ánh mắt đánh giá của đối phương, Triệu Khách chỉ chắp tay trước ngực, mỉm cười gật đầu với đối phương.

Khuôn mặt không chút thay đổi khiến nữ nhân không nhịn được thấy nghi ngờ.

Lúc này, chỉ thấy màn xe của chiếc xe ngựa cầm đầu bị vén ra một góc, khẽ nói vài câu với tên tùy tùng mặc áo đen đứng trước xe.

Chỉ thấy tên tùy tùng lập tức cúi đầu bước nhanh đến trước cửa sân, giọng nói the thé nói: “Thành chủ Phù Vân thành đích thân tới, mời Trấn Thủ đại nhân nhanh chóng đi ra đón… Ô!”

Tùy tùng còn chưa kịp nói ra chữ “tiếp” cuối cùng.

Triệu Khách nghe thấy trong không trung phát ra một tiếng gió gào, một cái giày đen dính đầy bùn bay ra từ trong cửa sổ, không chút nghiêng lệch nện vào mặt tên tùy tùng.

“Xéo đi!”

Chỉ thấy Âu Dương Xu đi chân trần, một chân đạp mở cửa phòng, không nhịn được đi ra ngoài, Gia Ngọc và Camilleri đi theo sau lưng.

Đừng hiểu lầm, trên thực tế tên Âu Dương Xu này rất chính trực, dù Camilleri ngực nở mông cong, lòng dạ rộng lớn, nhưng Âu Dương Xu chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ xấu gì với Camilleri.

Ở đây chỉ có một căn nhà, tất nhiên Âu Dương Xu nằm dưới đất nghỉ ngơi, để Camilleri và Gia Ngọc ngủ trên giường.

Làm như vậy thứ nhất có thể bồi dưỡng tình cảm, thứ hai là mình có thể giảng giải một vài chiêu thức tâm đắc, một số kỹ xảo tốc độ cho Gia Ngọc nghe.

Có thể nói một công đôi việc.

Nhưng tối hôm nay Âu Dương Xu vừa dỗ dành Gia Ngọc ngủ thiếp đi, kết quả bị tên thái giám chết bầm này đánh thức.

Đánh thức mình cũng không sao, nhưng lại đánh thức đồ đệ vừa ngủ, chẳng trách Âu Dương Xu lại căm tức như thế.

Khuôn mặt Âu Dương Xu lạnh băng cất bước đi ra, nhìn tên tùy tùng ngã trên mặt đất lẩm bẩm, càng nổi cơn giận.

“Thái giám chết bầm, hơn nửa đêm ngươi gọi cái búa!”

Nói xong còn chưa hết giận lại bước tới đạp cho hai cái, Triệu Khách và Vương Ma Tử đứng ở đằng xa cũng nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.

E rằng hai cú này xuống, vị thái giám này không nằm hai ba tháng đừng nghĩ xuống giường được.

“Sư đệ nôn nóng như thế, là ta phá hỏng chuyện tốt của ngươi sao?”

Lúc này, hai tên thị nữ nhẹ nhàng vén màn xe ngựa từ bên trong, một vị nam nhân nhìn tuổi tác còn lớn hơn Âu Dương Xu một chút đi ra.

Triệu Khách cẩn thận nhìn sang, chỉ thấy người tới mặt ngọc râu dài, hai gò má hồng nhuận phơn phớt, một đôi mắt phượng, mặc cẩm bào màu đen, eo buộc đai lưng ngọc khóa hổ, chân đi giày kim tuyến tú vân.

Đứng trên xe ngựa nhìn xuống từ trên cao, thật sự có chút thần thái của Đế vương.

“Thành chủ Phù Vân thành!”

Trong lòng Triệu Khách không khỏi cảm thấy bất ngờ, hắn cứ tưởng vị thành chủ này ẩn cư không ra ngoài, hắn muốn gặp được cũng phải tốn rất nhiều sức lực.

Lại không ngờ có thể gặp nhanh như thế, có thể tận mắt thấy phong thái của vị thành chủ Phù Vân thành này, thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ.

Bình Luận (0)
Comment