Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1857 - Chương 1857 - Tranh Giành Từng Chút Một

Chương 1857 - Tranh giành từng chút một
Chương 1857 - Tranh giành từng chút một

Nhưng Âu Dương Xu cũng không để mình bị đẩy đi vòng vòng: “Xéo đi, Sở Hương Vân ngươi bớt giội nước bẩn lên người lão tử đi, ngươi nhìn cho rõ ràng đây là quan môn đệ tử mà ta vừa nhận, về phần vị tóc vàng này là tỷ tỷ của quan môn đệ tử, ta tạm thời ngả ra đất nghỉ ngơi.”

“Đồ nhi!”

Sở Hương Vân ngạc nhiên, trong đôi mắt phượng tỏa ra một vệt sáng, ánh mắt nhìn về phía Gia Ngọc, trong mắt phát ra một vòng ánh sáng kỳ lạ.

Cho dù là hắn ta cũng có thể nhìn ra Gia Ngọc có căn cốt bất phàm, ngoài thông trong tuệ.

Huống hồ có thể khiến vị sư đệ bảo thủ này của mình thu làm đồ đệ, có thế thấy chắc chắn có thiên phú kinh người.

“Ha ha, vậy thật sự chúc mừng sư đệ.”

Sở Hương Vân gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách và Vương Ma Tử.

Đợi đến khi thấy Triệu Khách, Sở Hương Vân không nhịn được hơi nghi ngờ, không hiểu vì sao Âu Dương Xu lại muốn giữ hòa thượng ở bên cạnh.

Chẳng lẽ tùy tùng mà mình phái đến hầu hạ Âu Dương Xu trong những năm qua còn không bằng một tên hòa thượng?

Dường như nhận ra sự hoang mang của Sở Hương Vân, Âu Dương Xu không kiềm chế được sự đắc ý, đưa tay chỉ Vương Ma Tử: “Tên này làm việc nhà rất tốt, mười tùy tùng của ngươi cũng kém xa.”

Nói xong lại chỉ sang Triệu Khách: “Tên ngốc này, hừ hừ, trù nghệ chính là… Thiên hạ nhất tuyệt!”

Triệu Khách nghe được câu trước đó của Âu Dương Xu, trong lòng đã hơi căng thẳng, đến khi nghe được bốn chữ sau, trong lòng Triệu Khách vô cùng đau khổ.

Quả nhiên, ánh mắt khác thường vừa rồi lại tập trung vào trên người mình, hơn nữa còn sắc bén hơn.

“Đầu bếp!”

Nữ nhân đi xuống từ chiếc xe ngựa thứ hai như có điều suy nghĩ, nhẹ nhàng như tơ lụa đi đến bên cạnh Sở Hương Vân, dán cả nửa người vào trong ngực Sở Hương Vân.

Ngón tay nhẹ nhàng đảo quanh trước ngực Sở Hương Vân, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ, dù là Sở Hương Vân cũng không hơi không kìm nén được, nếu không phải đang đứng ngay trước mặt sư đệ, e rằng lúc này Sở Hương Vân cũng muốn ngâm lên một câu thơ, rống một câu “Đình xa tố ái phong lâm vãn” cho hợp tình hình.

“Trấn Thủ đại nhân, ngài nói vị đại sư này có trù nghệ thiên hạ nhất tuyệt, không phải hơi khoa trương quá chứ.”

Giọng nữ nhân uyển chuyển du dương, dù đang nói chuyện với Âu Dương Xu nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sở Hương Vân, dường như thế giới này không còn ai khác càng quyến rũ hơn nam nhân trong lòng mình.

Không thể không nói, dù ở trong mắt người bên ngoài, hành động nữ nhân này có phần thái quá, nhưng đối với nam nhân hết lần này đến lần khác lại dính chiêu này.

“Không sai, sư đệ, lời này của ngươi hơi có vẻ cố ý lừa bịp, bàn về trù nghệ, phủ thành chủ của ta còn có hai vị đầu bếp đỉnh phong, ngươi trông coi những gà vịt heo chó này… Ha ha…”

Trên mặt Sở Hương Vân xuất hiện nụ cười khinh miệt, từ trên cao nhìn xuống Âu Dương Xu, tiếp tục nói: “Đừng coi món ăn nghèo hèn gì cũng là món ngon.”

Âu Dương Xu nghe vậy không những không nổi giận, ngược lại còn nở nụ cười.

“Đúng đúng đúng, sư huynh nói đúng, sao ta có thể so sánh với sư huynh, ta trông coi những gà vịt heo chó này là được, ai bảo ta là người trấn thủ Phù Vân thành chứ.”

Trong chốc lát, vẻ mặt Sở Hương Vân cứng đờ, sao lại không nghe ra Âu Dương Xu đang có ý so sánh bọn họ với heo chó.

Đang muốn nổi giận giận, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực Sở Hương Vân, khiến cơn giận ở ngực Sở Hương Vân được xoa dịu rất nhiều.

Nữ nhân trong ngực nhẹ nhàng kiễng chân, ghé sát vào bên tai Sở Hương Vân, giọng nói như hoàng oanh hót vang: “Thành chủ, Trấn Thủ đại nhân đã nói vị đại sư này có trù nghệ thiên hạ nhất tuyệt, sao không mời về trong phủ so đấu trù nghệ với hai vị đại sư kia, ai cao ai thấp tự nhiên rõ ràng.”

Tai mắt Vương Ma Tử rất kinh người, đứng sau lưng Triệu Khách lại nghe rất rõ ràng, sắc mặt lập tức khó coi đến cực điểm, lòng dạ đàn bà cực kỳ độc ác.

Đây không phải coi Triệu Khách là hàng chuyển phát nhanh đưa đến tận cửa sao.

Đến lúc đó, có ba đoàn đội lâu năm trấn áp, cộng thêm người của phủ thành chủ, dù Triệu Khách có chắp thêm cánh cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.

Hết lần này tới lần khác, lúc này Âu Dương Xu bị hố còn chủ động nhảy ra nói: “So thì so, nhưng nếu đánh cược thua, ngươi cũng không thể ăn không đồ ăn do đầu bếp của ta làm, có dám đánh cược đồ thắng không.”

Sở Hương Vân không khỏi nhíu mày, lúc này đột nhiên nhớ đến mục đích của mình khi tới đây cũng không phải tranh hơn thua với Âu Dương Xu.

Trong khoảng thời gian này, càng ngày càng nhiều kẻ ngoại lai đến Phù Vân thành, vốn Sở Hương Vân định đến tâm sự với người sư đệ này thật tử tế, để Âu Dương Xu chuyển về Phù Vân thành.

Nói qua nói lại, cuối cùng kéo đến tên đầu bếp không hề liên quan.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Sở Hương Vân hơi khó chịu, nhẹ nhàng đẩy nữ nhân trong ngực ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng nói những thứ vô dụng này, ta không đến để đánh cược với ngươi.”

“Ta không thích, nếu ngươi cược thì ta chơi cùng, nếu ngươi không cược thì lăn đi!”

Bình Luận (0)
Comment