Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1858 - Chương 1858 - Tranh Giành Từng Chút Một (2)

Chương 1858 - Tranh giành từng chút một (2)
Chương 1858 - Tranh giành từng chút một (2)

Lời nói của Âu Dương Xu khiến Vương Ma Tử suýt thì nhảy dựng lên hận không thể bóp chết lão già này, nhưng Triệu Khách bình tĩnh lùi lại một bước, đặt tay lên nắm tay của Vương Ma Tử, lắc đầu, ra hiệu hắn ta yên tâm đừng vội.

Đồng thời ánh mắt Triệu Khách vẫn khóa chặt nữ nhân kia, sau khi thấy nữ nhân bị Sở Hương Vân nhẹ nhàng đẩy ra, trong lòng Triệu Khách khẽ động, không khỏi nghĩ đến một người.

Nữ nhân cũng sợ Sở Hương Vân không đồng ý, không hề để ý đến sự khó chịu của Sở Hương Vân, cười nói: “Vậy thì tốt, nếu Trấn Thủ đại nhân thua thì phải chuyển về Phù Vân thành, tận tâm cống hiến cho thành chủ mới được.”

“Thoải mái, quyết định như vậy đi, ngoài ra phần thưởng mà ta cần cũng không lớn, nếu vị đầu bếp này của ta thắng, làm phiền sư huynh cho ta mượn nửa bộ Thanh Dao phú do sư phụ để lại xem một chút!”

Sở Hương Vân nhíu mày, đôi mắt nhìn thoáng qua Gia Ngọc, suy nghĩ một chút lại gật đầu.

“Chọn ngày kia đi, vừa hay có khách đến Phù Vân thành, coi như là tiết mục giải trí.”

Sở Hương Vân nói xong hừ một tiếng xoay người muốn rời đi, nữ nhân bên cạnh thầm vui vẻ theo Sở Hương Vân đi vào xe ngựa.

Lại không ngờ Sở Hương Vân đột nhiên đưa tay ra ôm chặt eo nữ nhân, siết chặt ở trong ngực.

Còn chưa chờ nữ nhân lấy lại tinh thần, ở bụng đột nhiên cảm thấy đau đớn, đau đến mức khuôn mặt nữ nhân vặn vẹo, hít một luồng khí lạnh vào đến phế phủ, một cây chủy thủ đâm thật sâu vào huyết nhục ở bụng, đâm đến tận chuôi đao.

Máu tươi tràn ra nhuộm đỏ lễ phục màu đen của nàng.

Bên tai vang lên tiếng nói nhỏ lạnh băng như đao của Sở Hương Vân: “Lần sau còn dám quyết định thay ta, ta sẽ chặt tay chân của ngươi xuống, đưa vào quân doanh làm kỹ nữ.”

Nói xong lại đẩy nữ nhân lên xe ngựa, đưa tay xé rách chiếc váy mỏng manh của nữ nhân để lộ ra bắp đùi thon dài.

“Trở về!”

Nói xong, chỉ thấy Sở Hương Vân vừa cởi đai lưng vừa cất bước đi vào xe ngựa.

“Hí!”

Thanh đồng mã phía trước phát ra một tiếng kêu khẽ, một luồng khói trắng dày nặng phun ra từ trong miệng mũi, khói trắng kéo xe ngựa, đằng vân mà lên.

Sau khi Triệu Khách nhìn xe ngựa lảo đảo bay như mây về nơi xa không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy trong mắt Triệu Khách bắn ra một tia sáng như sao băng xẹt qua.

“Ha ha ha ha!”

Lúc này, Âu Dương Xu cười to, quay đầu đi đến bên cạnh Triệu Khách, vỗ mạnh vào vai Triệu Khách: “Tên trọc, lần này phải xem ngươi.”

Khóe miệng Vương Ma Tử giật giật, vốn trong lòng đã rất tức giận, sau khi nghe Âu Dương Xu nói xong càng không nhịn được mở miệng nói: “Chúng ta cũng không đồng ý đi tham gia đánh cược gì đó!”

Âu Dương Xu ngạc nhiên, nhưng lúc này Triệu Khách lại mở miệng dò hỏi: “Thanh Dao phú mà ngươi vừa nói là cái gì? Rất quan trọng sao?”

“Đương nhiên, lúc trước lão tử của ta truyền Thanh Dao phú cho sư phụ của ta, nhưng tên khốn sư phụ kia lại chia bộ tâm pháp này thành hai nửa, truyền một nửa cho ta, một nửa cho sư huynh của ta, hừ, nếu có Thanh Dao phú hoàn chỉnh, hắc hắc, Tiểu Gia Ngọc, sau này đừng ai mong bắt nạt ngươi.”

Tất nhiên câu nói cuối cùng của Âu Dương Xu là nói với Gia Ngọc.

Chỉ có một nửa tâm pháp thì hắn ta có thể nhịn, nhưng quyết không thể để Gia Ngọc chỉ học một nửa.

Nếu không thể truyền thụ thứ tốt nhất cho Gia Ngọc, sao xứng đáng với thiên tư tuyệt thế của Gia Ngọc.

Âu Dương Xu đã nghĩ kỹ, đến lúc đó chờ Gia Ngọc tu luyện Thanh Dao phú đến đại thành, hắn ta sẽ truyền vị trí trấn thủ cho Gia Ngọc.

Khi đó, chắc chắn có rất nhiều người không phục, chỉ chờ Tiểu Gia Ngọc đánh những tử đệ gia tộc không phục kia đến mặt nở đầy hoa, giúp mình nở mày nở mặt.

Âu Dương Xu càng nghĩ càng vui vẻ.

Nhưng lúc này lại nghe Triệu Khách nói: “Vậy lợi ích của ta đâu?”

“Cái gì??”

Âu Dương Xu thu lại nụ cười, ngơ ngác nhìn Triệu Khách.

“Ta giúp ngươi làm chuyện này cũng được, nhưng ngươi không thể ăn cả thịt lẫn canh, lại không chia cho ta cả chút xương vụn chứ, dù sao cũng phải cho ta chút lợi ích mới đúng!”

Triệu Khách gần như trắng trợn đòi thù lao của Âu Dương Xu.

Hành động này khiến Âu Dương Xu không kịp trở tay, dù sao trong khoảng thời gian này Triệu Khách tất cung tất kính với hắn ta, mỗi ngày đều gọi Xu gia ngắn Xu gia dài.

Không ngờ, đột nhiên chuyển tay một cái đã đòi lợi ích của hắn ta.

“Lợi ích? Hừ hừ, ngươi ăn của ta ở của ta, còn đòi lợi ích từ ta?”

Âu Dương Xu nói xong lại nghe Triệu Khách không quan tâm chỉ tấm chiếu trên đất: “Chỗ ở? Ăn đồ thừa của ngươi? Nếu ngươi nói như vậy, không phải thả chúng ta đi còn tốt hơn sao!”

“Ngươi!!”

Vẻ mặt Âu Dương Xu nghiêm nghị, tiến lên một bước, một luồng khí tràng hùng hậu cuốn lên sóng khí ở xung quanh, như dời núi lấp biển đè xuống Triệu Khách.

Ngay cả Vương Ma Tử cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt, nhanh chóng đặt tay lên ngực mình, cảnh giác nhìn Âu Dương Xu.

Nhưng trên mặt Triệu Khách lại không có chút gợn sóng nào, ánh mắt vẫn kiên định đối mặt với Âu Dương Xu, thái độ không nhường một bước nào như một tảng đá đối mặt với thủy triều.

Bình Luận (0)
Comment