Trong sự ép buộc của tình hình, Triệu Khách có thể nhượng bộ ở một số phương diện, nhưng liên quan đến lợi ích, tác phong của Triệu Khách vẫn như thế, chắc chắn tranh giành từng chút một.
Đôi mắt Âu Dương Xu nhìn chằm chằm Triệu Khách một lát, khóe miệng dần cong lên nở nụ cười, đột nhiên thu lại khí thế, cười ha hả: “Ha ha ha, được, tiểu tử, ngươi can đảm, lão tử thích ngươi, nói xem ngươi có điều kiện gì, chỉ cần không quá đáng, ta sẽ đồng ý với ngươi!”
Triệu Khách đưa tay chỉ Vương Ma Tử: “Ta đảm bảo lần này ngươi có thể cược thắng, nhưng ngươi phải đảm bảo sẽ dạy dỗ hắn, ít nhất phải khiến thực lực của hắn tăng lên một bậc!”
“Hắn!”
Âu Dương Xu nhìn về phía Vương Ma Tử, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ khiến khuôn mặt Vương Ma Tử đỏ bừng.
Dù sao thuở nhỏ mình cũng là thiên tài võ đạo, thậm chí còn tự sáng tạo ra năng lực như Hổ đầu pháo, cũng là đại danh đỉnh đỉnh trong đám người đưa thư.
Nhưng lúc này ở trong mắt Âu Dương Xu, mình lại bị khinh bỉ vì rác rưởi.
Nhưng nghĩ lại thiên phú của Gia Ngọc, Vương Ma Tử cũng bình thường lại, dù sao so sánh với thiên phú biến thái của Gia Ngọc, mình thật sự là rác rưởi.
Âu Dương Xu thở sâu xòe bàn tay ra với Triệu Khách: “Quân tử nhất ngôn!”
Triệu Khách đưa tay vỗ lại: “Tứ mã nan truy!”
“Ba!”
Hai bàn tay đập vào nhau, trong lòng Triệu Khách cũng không nhịn được thở phào một hơi.
“Đúng rồi, ta còn có một yêu cầu.” Lúc này, Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói với Âu Dương Xu: “Ta muốn xin nghỉ phép!”
Tích tích…
Thanh vũ theo ngói bùn gõ vào trên tảng đá dưới xà nhà, phát ra từng tiếng độc tấu trong trẻo, hai chén trà xanh, bốn miếng bánh ngọt.
Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lay động cái quạt mỹ nhân ở trên tay.
“Xì xì…”
Thuốc lá sợi trong ống thuốc dương chi đã thành than, phát ra từng đốm lửa màu đỏ sậm, có lẽ thưởng thức đã lâu, chất ngọc trên tẩu thuốc đã không còn sáng long lanh như lúc trước, ngược lại trở nên mượt mà hơn nhiều.
“Lần trước ta vào đại lao đã gặp được Tề Lượng.”
“Sao rồi!”
“Móc đồng khóa tỳ bà, nửa người ngâm trong nước thối, ba cái ngân châm đâm vào xương trấn long, không chết được nhưng cũng không khác là bao.”
Lộ Hạo lau một giọt trà xanh dính bên môi.
Hai cái khóa sắt nặng trăm cân xuyên qua xương tỳ bà, dù là người đưa thư hệ cận chiến, lần này thực lực cũng hao tổn rất nhiều.
Nửa người Tề Lượng lại bị ngâm vào trong nước thối, càng khiến vết thương hư thối nhiều hơn.
Cho dù là người đưa thư hệ thánh quang, không loại bỏ thịt nhão bên trên, vết thương cũng không có cách nào khép lại.
Đồng thời ba cái cương châm đâm vào yếu huyệt trên xương sống lưng của Tề Lượng, hoàn toàn là một tên phế vật bị treo trong thủy lao, nói không chết nhưng đã cách cái chết không xa.
“Không chết được!”
Triệu Khách hút tẩu thuốc trên tay, điều này cũng giống với dự đoán của hắn.
Dù sao cũng là hạng hai, Tề Lượng còn sống chắc chắn đáng tiền hơn đã chết.
“Những người còn lại thì sao?”
“Tàn thì tàn, bị thương thì bị thương, rất nhiều người bị ép giao ra tất cả điểm bưu điện trên tay, ngoan ngoãn bị nhốt trong phòng giam!”
Ba đoàn đội lâu năm thường xuyên xử lý loại chuyện này, cũng có cách đối phó với những người đưa thư, quản lý những người này đến ngoan ngoãn.
“Ta không tìm được tên Trương Hải Căn mà ngươi nhắc đến, chẳng lẽ đã chết thật?”
Lúc này Lộ Hạo nâng cằm lên, nói với Triệu Khách.
Triệu Khách lắc đầu, hắn có thể chắc chắn Trương Hải Căn chưa chết, một mặt nào đó Heo mập cũng đã chứng minh suy nghĩ này của hắn.
Chỉ có điều, nếu hắn là Tề Lượng, cho dù Trương Hải Căn không chết cũng phải che giấu.
Điều này không chỉ liên lụy đến át chủ bài lớn nhất của Tề Lượng, càng liên quan đến vấn đề căn bản giúp Tề Lượng đứng vững trong không gian khủng bố, chữ tín.
Vì vậy phải giấu Trương Hải Căn đi, nhưng Triệu Khách không biết bị giấu ở nơi nào.
“Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng này nữa, ngươi nói thẳng đi, ngươi có thể cho ta lợi ích gì?”
Lộ Hạo ngẩng đầu nhìn giọt ngọc nhỏ xuống trong nội viện, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi thăm Triệu Khách.
“Lợi ích?”
Vẻ mặt Triệu Khách hơi cổ quái, hắn còn chưa nói rõ ý đồ đến đây, tên này đã trực tiếp đòi lợi ích, đúng là đủ trực tiếp.
Nhưng Lộ Hạo đã nói vậy, đồng thời cũng cho thấy chỉ cần cho lợi ích đúng chỗ, hắn ta cũng có thể giúp một tay.
Thậm chí không hỏi Triệu Khách cần làm gì.
Triệu Khách nghiêm túc suy nghĩ, nếu đổi lại là một mỹ nữ, có lẽ Triệu Khách sẽ trêu đùa một câu, dùng mấy lời nói dí dỏm như lấy thân báo đáp để hóa giải bầu không khí một chút.
Nhưng đổi lại là Lộ Hạo, Triệu Khách lại không có can đảm đó, chẳng may hắn ta đồng ý, chẳng phải hắn càng lúng túng hơn sao.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Khách lấy ra thứ gì đó từ trong Không gian giới chỉ, đặt ở trước mặt Lộ Hạo.
Bánh bao hoàng kim dược còn có một cái trống da người.
“Thật xin lỗi, cũng như ngươi đã nói, lúc ngươi xuất hiện ta luôn rất thảm hại, lần này ta không chỉ thảm hại còn đặc biệt nghèo!”
Trước mặt Triệu Khách chỉ có thể lấy ra hai thứ này mà thôi.