Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1860 - Chương 1860 - Lão Tử Chính Là Thiên Vương Lão Tử (2)

Chương 1860 - Lão tử chính là Thiên Vương lão tử (2)
Chương 1860 - Lão tử chính là Thiên Vương lão tử (2)

Lộ Hạo cầm lấy Bánh bao hoàng kim dược, bỏ vào trong sách tem cẩn thận ngắm nghía một lúc: “Ai có thể ngờ thứ đồ chơi nhỏ như thế này lại gây ra huyết án lớn nhất trong Quỷ thị, ngươi cho ta sẽ không cho thêm nguyên liệu gì chứ?”

“Không có, không có, ngươi không tin thì bây giờ ta có thể ăn một cái cho ngươi xem!”

Triệu Khách nói xong lại cầm một cái nhét vào trong miệng, ăn từng miếng một ngon miệng hợp khẩu vị.

Thấy thế, ánh mắt Lộ Hạo nhìn về phía mặt trống da người.

Sau khi bỏ vào sách tem, hắn ta không nhịn được nhíu mày: “Vận khí của ngươi không tệ, đây là một món đồ thần bí, ta vào đây lâu vậy rồi cũng không tìm được, trên tay ngươi lại có một cái!”

Nhưng Lộ Hạo lại trả cái trống da người này cho Triệu Khách: “Dù thứ này có tốt nhưng chỉ có người đưa thư hệ âm mới cần đến, ta cũng không cần, ta nhận Bánh bao hoàng kim dược, nhưng phải nói trước những thứ này còn thiếu rất nhiều, ngươi chỉ có thể ký sổ, cộng thêm lần trước nữa, ngươi nợ ta ít nhất hai nhân tình.”

Triệu Khách bất đắc dĩ gật đầu, đúng vậy, tuy hắn đã cứu Lộ Hạo, nhưng Lộ Hạo đã sớm trả lại món nợ nhân tình đó cho hắn.

Hiện tại, Lộ Hạo là chủ nợ lớn nhất của hắn, có trời mới biết Lộ Hạo muốn hắn trả lại món nợ nhân tình này thế nào.

Nhưng lúc này Triệu Khách cũng không quan tâm nhiều như vậy, vì hắn cần Lộ Hạo giúp một tay, e rằng ngoại trừ Lộ Hạo thì không ai làm được.

“Ngày mai ta phải vào phủ thành chủ, ta hy vọng ngươi giúp ta…”

Giọng Triệu Khách càng nói càng nhỏ, Lộ Hạo lại cẩn thận lắng nghe, sau khi suy nghĩ một lúc Lộ Hạo hơi do dự, cuối cùng vẫn đồng ý.

Sau khi rời khỏi nhà Lộ Hạo, Triệu Khách không nhịn được thở dài một hơi.

Cảm giác nói chuyện với Lộ Hạo còn tốn sức hơn để hắn đi đánh nhau một trận, nhưng chuyện này không phải Lộ Hạo thì không được.

Đại Dương Mã cũng có chút sắc đẹp, nhưng bàn về việc hiểu rõ nam nhân, thử hỏi trên đời này có ai hiểu rõ nam nhân hơn tên Lộ Hạo này.

Chỉnh lại quần áo, Triệu Khách cất bước định rời đi, hắn chỉ xin Âu Dương Xu cho nghỉ có nửa ngày.

Âu Dương Xu đang chờ hắn ở bên trà lâu, đoán chừng lúc này cũng đã chờ đến phiền.

Nhưng Triệu Khách cũng không nóng nảy, ngược lại lảo đảo cất bước đi trên đường phố.

Hắn mơ hồ cảm nhận được có người đang thăm dò hắn, dù đối phương che giấu rất khéo léo, dù Triệu Khách đã mất đi năng lực nhưng cũng không có nghĩa hoàn toàn trở thành phế vật.

Ngược lại, sau khi lấy được truyền thừa từ trong Xá Lợi tháp, thực lực của Triệu Khách đã tăng lên một mảng lớn.

Đừng quên, có Xá Lợi tháp, cộng thêm Bạch cốt quan mà hắn tu thành.

Môn tâm pháp nhập môn Phật môn này được Xá Lợi tháp gia trì, khiến Phật lực trong cơ thể hắn lại tăng thêm một phen, lại thêm Phật lực do truyền thừa Xá Lợi tháp tự có.

Nói không chút khách sáo, nếu lúc này Triệu Khách ở trong hiện thực, Phật lực dồi dào trong cơ thể cũng là cao tăng nhất cấp đỉnh phong.

Thậm chí còn hơn cả hai vị cao tăng là Viên Chân và Huyền Thông đã truyền pháp cho hắn vào lúc trước.

Tuy dùng chút thực lực ấy đối mặt với người đưa thư trung cấp, còn là cao thủ trong đoàn đội lâu năm hoàn toàn không đáng chú ý đến.

Nếu thật sự ra tay, hắn sợ không chống đỡ nổi ba người này, nhưng Triệu Khách không quan tâm, lắc lư đi trong chợ một vòng, thấy mình cũng đã đi tới trước trà lâu.

Triệu Khách nhíu mày, đột nhiên tăng tốc chạy lên trước.

Triệu Khách vừa chạy đi, lại có ba người nhảy ra từ trong đám đông sau lưng Triệu Khách.

Ba người, ba phương hướng, không nghiêng lệch rất khéo léo chặn kín đường lui của Triệu Khách.

“Đợi chút!”

Ba người nghiêng người cản đường đi của Triệu Khách, Triệu Khách híp mắt nhìn lên, quần áo của ba người này rất bình thường, nhưng trên cổ tay mỗi người đều đeo một cái vòng tay đặc biệt.

Triệu Khách rất quen thuộc với cái vòng tay này, hắn nhớ Đại Dương Mã cũng đeo một cái ở trên tay, Triệu Khách đã quên mất tên gọi là gì, nhưng hình như chiếc vòng tay này có thể phân biệt đối phương có phải là người đưa thư hay không.

“Tiểu huynh đệ, chúng ta làm mất đồ, làm phiền ngươi đi theo chúng ta một chút!”

Thanh niên cầm đầu nói chuyện, tùy ý đưa tay lên khoác vai Triệu Khách, nhìn như chỉ tùy ý đưa tay lên lại thấy không khí xung quanh dần ngưng thực, rõ ràng mang theo một loại năng lực đặc thù nào đó đề phòng Triệu Khách đánh trả.

Nhưng tay của đối phương còn chưa chạm đến Triệu Khách, đã thấy Triệu Khách hét thảm một tiếng, thuận thế ngã xuống đất.

Hắn dùng một tay ôm vai kêu thảm: “Đánh người, đánh người rồi! Ôi chao, đau chết mất, đánh người rồi, mọi người đến xem đi.”

Nếu đổi lại là một nơi khác, Triệu Khách kêu vậy sẽ không có ai để ý, dù man lực sĩ phụ trách tuần tra đầy đường nhưng cũng chưa chắc muốn quản loại chuyện đánh nhau ẩu đả này.

Nhưng nơi Triệu Khách đến lại là trà lâu, trên cơ bản những người ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm đều đến đây huyên thuyên khoác lác, đang buồn đến phát chán lại nghe tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt của Triệu Khách ở bên ngoài, lập tức nhao nhao thò đầu ra.

Nhìn dáng vẻ Triệu Khách ngã trên mặt đất lăn lộn bừa bãi, ba người cũng không khỏi ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment