Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1862 - Chương 1862 - Nồi Đất (2)

Chương 1862 - Nồi đất (2)
Chương 1862 - Nồi đất (2)

Chỉ thấy bóng dáng Âu Dương Xu đã bị nuốt vào lỗ đen lại một biến thành hai, từ hai biến thành bốn.

Bốn bóng dáng đồng thời ra tay nhưng chiêu thức của mỗi người không giống nhau, hổ, hạc, rắn, rùa.

“Tứ tượng ngục cửu không!”

Một tiếng hừ lạnh vang lên, hư không vỡ nát khiến hai tên còn lại đồng thời nhận được nhắc nhở phản phệ truyền đến từ trong sách tem.

Đáng tiếc, còn chưa chờ bọn họ cảm nhận được phản phệ, Tứ tượng quyền pháp trước mặt tạo ra lực lượng trấn áp chưa từng có, không khỏi khiến gân cốt của hai người vỡ vụn, còn chưa kịp kêu thảm huyết nhục đã bị nghiền thành thịt vụn.

“Ầm! Ầm!”

Hai tiếng động như quả bóng nổ tung truyền đến, trong chốc lát đám người xung quanh còn chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, đã thấy ở vị trí của hai người kia huyết vụ tràn ngập, người đã không còn bóng dáng.

Trong một tòa lầu các hai tầng cách đó rất xa, người của hai đoàn đội Tri Chu, Mân Côi ngồi trong phòng, đôi mắt nhìn chằm chằm con cóc xanh mơn mởn trên bàn.

Trong miệng con cóc ngậm một quả cầu thủy tinh kích cỡ khoảng đầu người, bọn họ có thể dựa theo ý niệm của mình, quan sát hình ảnh mỗi một côn trùng thấy được từ trong quả cầu thủy tinh.

Chỉ trong khoảnh khắc thấy ba người đưa thư trung cấp thực lực khá mạnh cầm đạo cụ bạch ngân trong tay, lại như một con kiến không chịu nổi một kích ở trước mặt Âu Dương Xu.

Trong phòng lập tức chìm vào một mảnh im ắng tĩnh mịch.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Cam Hoa mới thu hồi con cóc trên bàn, lấy ra một điếu xì gà từ trong sách tem cho vào trong miệng, dường như con côn trùng màu đen dưới râu quái nón thật dày cảm nhận được trong lòng chủ nhân không vui, thỉnh thoảng lại tiến vào chui ra trong râu quai nón, phát ra từng tiếng “chi chi” bén nhọn.

Ba người kia chỉ là đá dò đường mà bọn họ phái đi dò xét nội tình của Triệu Khách mà thôi, căn bản không nghĩ ba người có thể thành công.

Nhưng theo dự đoán của bọn họ, cho dù ba người không thành công, dựa vào đạo cụ cấp bạch ngân trên tay, Vương Cẩu Tử không chết cũng bị trọng thương, lại không ngờ kết quả thê thảm như vậy.

Trong lòng cảm thấy khiếp sợ với thực lực của Âu Dương Xu, đồng thời trong lòng mấy vị đồng đội sau lưng cũng không khỏi nghĩ mà sợ.

Cũng may đoàn trưởng Mân Côi đưa ra đề nghị này, so sánh với ba người vừa ra tay với Âu Dương Xu, nếu đổi thành mình…

Chỉ thấy vẻ mặt mấy người trong Tri Chu đoàn đã trở nên rất khó coi.

Chưa chắc đã chết nhưng chắc chắn không dễ chịu gì, làm không tốt sẽ đại thương nguyên khí, không có ích lợi trong hai không gian khủng bố, e rằng không thể khôi phục được.

“Xem ra hắn đã sớm tìm được chỗ dựa, người trấn thủ Phù Vân thành, muốn quang minh chính đại bắt được hắn e rằng rất khó khăn!”

Thiếu phụ ngồi chung bàn với Cam Hoa vừa đứng lên vừa nói: “Nhưng không sao hết, chỉ cần xác định tên này là Vương Cẩu Tử thì có cách chơi chết hắn, đi thôi, tin tưởng ngày mai Dương đại tài chủ nhìn thấy tên này sẽ rất vui vẻ.”

Thiếu phụ cũng không để ý đến Cam Hoa đang im lặng ngồi ở nơi đó, dẫn theo một đám nữ nhân rời khỏi lầu các.

Đợi đến khi rời khỏi lầu các không xa, thiếu phụ quay đầu nhìn về phía thiếu nữ mặc áo xanh bên cạnh: “Thương tổn của lão Tam thế nào!”

“Đoàn trưởng, lần này thương tổn của Tam tỷ hơi nặng.”

Nhắc đến lão Tam, hốc mắt thiếu nữ hơi đỏ lên.

“Tên khốn họ Sở kia, bản thân không được lại dùng thứ kia…” Nói đến đây thiếu nữ hơi không nói nổi nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác uất ức nói: “Tam tỷ bị tổn thương nội tạng, tuy khôi phục lại nhưng Tam tỷ đừng nghĩ xuống giường trong thời gian ngắn!”

Thiếu nữ nhắc đến Sở Hương Vân lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, thuật khôi phục của nàng so ra kém hơn Thánh quang thuật của Tề Lượng, nếu không phải thực lực của Tam tỷ không tệ, có lẽ lần này không chết cũng tàn phế.

Sau khi nghe thiếu nữ nói vậy, vẻ mặt thiếu phụ ảm đạm: “Để nàng chịu uất ức rồi, lần này chúng ta nóng lòng muốn thành công sắp xếp thân phận không tốt cho nàng, việc đã đến nước này, ngươi cầm thuốc này cho nàng, nhanh chóng để nàng khôi phục lại.”

Thiếu phụ nói xong lại lấy ra một bình lưu ly màu xanh lá cây đậm từ trong sách tem, vừa cầm bình lưu ly trong tay sinh cơ dày đặc bên trên đã khiến cây cỏ xung quanh chịu ảnh hưởng.

Có thể thấy bình thuốc trên tay thiếu phụ trân quý như thế nào.

“Đoàn trưởng!”

Lần này đứng nói là thiếu nữ, ngay cả ba vị nữ nhân còn lại không cũng nhịn được lo lắng, không phải vì thuốc quá trân quý, mà là đau lòng lão Tam phải đi hầu hạ tên biến thái họ Sở kia.

“Một chuyện không phiền hai người, muốn lão Tam trở về là ngươi đi thay? Hay nàng đi thay? Hoặc là ta…” Thiếu phụ nói xong lời cuối cùng, bốn người sau lưng không khỏi cúi đầu.

Thiếu phụ thấy thế cũng không nói tiếp nữa, sau khi giao thuốc cho thiếu nữ lại dẫn người đi về phía trước, vừa đi vừa bất đắc dĩ nói: “Nữ nhân chúng ta đều là người số khổ, không phải ai vừa ra đời cũng là thiên chi kiều nữ, muốn giết long chuyển phượng nhất định phải ác hơn nam nhân, độc hơn nam nhân, ý chí sắt đá hơn.”

Ở một chỗ khác, trong căn phòng nhỏ không đáng chú ý.

Không biết Trần Phiên đã hôn mê bao lâu, cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng nói cho đúng phải là mùi thơm này kích thích hắn ta tỉnh lại.

Bình Luận (0)
Comment