Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1863 - Chương 1863 - Nồi Đất (3)

Chương 1863 - Nồi đất (3)
Chương 1863 - Nồi đất (3)

Trong căn phòng rách nát tràn ngập hương thơm, trên cái lò than trước mặt đang đặt một cái nồi đất màu đen.

Không biết trong nồi đất đang đun nấu thứ gì, lửa lớn thiêu đốt, thỉnh thoảng lại có nước canh trào ra từ mép nồi đất.

“Ta, ta ở đâu?? Không tốt!”

Sau khi ngây người một lát ngắn ngủi, Trần Phiên trợn to hai mắt chắc đã nghĩ ra.

Trong đầu đột nhiên nhớ lại một quyền kinh khủng như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn ta tê cả da đầu.

Trần Phiên gần như vô thức muốn nhảy dựng lên, nhưng đến khi hắn ta muốn động đậy mới phát hiện mình không động đậy được.

Cúi đầu nhìn thật kỹ, chỉ thấy dưới đầu mình bị một tấm ván gỗ đón đỡ, mơ hồ nhận ra dưới ván gỗ là một cái vạc rách nát màu đen, nhưng thân thể mình lại không có chút tri giác nào.

“Đây là có chuyện gì??”

Cho dù Trần Phiên đã từng gặp sóng to gió lớn, lúc này cũng không nhịn được hơi luống cuống, điều khiến người ta sợ hãi nhất là không biết.

Không biết rốt cuộc tình huống như thế nào khiến cả người Trần Phiên khó chịu.

Đúng lúc này, chỉ nghe ngoài cửa vang lên giọng của Triệu Khách.

“Nhờ phúc của ngươi, ta lại được xin phép nghỉ nửa ngày, ta rất thích thời gian thuộc về ta.”

Triệu Khách đẩy cửa đi vào, đặt củi lửa trên tay xuống đất.

Muốn tìm một chỗ thế này cũng rất khó khăn, Triệu Khách tốn rất nhiều công sức mới tìm được.

“Là ngươi!”

Thấy Triệu Khách, vẻ mặt Trần Phiên đầy giận dữ, dù thế nào hắn ta cũng không ngờ mình lại rơi vào tay tên này.

“Đương nhiên, nếu không ngươi cảm thấy là ai?”

Triệu Khách híp mắt đi lên trước, Trần Phiên hét to: “Ngươi đã làm gì ta!”

“Không có gì, cắt gân tay gân chân, dùng ba cái ngân châm đâm vào xương sống lưng của ngươi, các ngươi đối xử với những người đưa thư trong phòng giam như thế nào, ta học theo như thế, không phải dùng rất tốt sao?”

Lời nói của Triệu Khách khiến Trần Phiên không kìm được cơn giận, hận không thể cắn Triệu Khách một cái.

“Ngươi đang muốn chết, ngươi biết người sau lưng ta là ai không?”

Triệu Khách không có bất kỳ hứng thú gì với sự uy hiếp của Trần Phiên, thậm chí còn không thèm quan tâm nói: “Không biết, cũng không muốn biết.”

Lúc nói chuyện, Triệu Khách đã bê nồi đất trên lò lửa lên, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Trần Phiên.

Mở nắp nồi ra, một luồng khói trắng nóng hôi hổi bay ra, một mùi hương kỳ lạ xông vào trong mũi, thẳng vào tim gan, nước canh màu nâu lại đậm mà không ngán.

Dường như còn có một cái đùi gà ngâm trong nước canh.

Đùi gà được nướng thành màu vàng óng, phối hợp với thịt, ruột, còn có mấy khối thịt trông như thịt bò và củ cải được xếp gọn gàng dưới đáy nồi, ngoại trừ nồi đất không được đẹp cho lắm lại sắc hương vị đều đủ.

Ngay cả Trần Phiên cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nói thầm: “Chẳng trách mọi người đều nói Vương Cẩu Tử là một đầu bếp, ực…”

Tuy Trần Phiên hơi chảy nước miếng nhưng vẫn nở nụ cười khinh thường: “Sao nào, chỉ một bữa cơm đã muốn đuổi ta đi??”

Ngoài ý muốn, Triệu Khách vỗ tay cũng không có ý làm khó Trần Phiên, mà lại định rời đi.

Trên thực tế, hắn cũng bất chấp khó khăn xin Âu Dương Xu cho nghỉ nửa ngày, nói hắn và Trần Phiên có chút thù riêng muốn tự giải quyết.

Cho dù Âu Dương Xu không vui cũng ngại vì có chuyện cần nhờ Triệu Khách, cuối cùng vẫn đồng ý.

Ngay lúc Trần Phiên ngất đi, thời gian của Triệu Khách đã không còn nhiều lắm, căn bản không rảnh rỗi nói nhảm với Trần Phiên.

“Tất cả mọi người đều không phải người mới, ta cũng không nói lời khách sáo nữa, mở sách tem ra, nếu không ta tiến ngươi đi gặp Diêm vương?”

Triệu Khách nói xong đã quay người chuẩn bị rời đi, lúc gần đi còn không quên nhắc nhở Trần Phiên: “Đúng rồi, cái nồi đất kia là cho ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể ăn được!”

Triệu Khách nói xong lại đóng sầm cửa phòng lại.

Nhìn Triệu Khách rời đi, ánh mắt Trần Phiên không nhịn được nhìn chằm chằm vào cái nồi đất bốc hơi nóng, không nhịn được thở sâu, cứng rắn nhắm mắt lại.

Nhưng Trần Phiên không chú ý đến, tuy Triệu Khách đã rời đi nhưng mùi thơm nồng nàn này lại hấp dẫn thứ khác đến đây.

Một đám chuột không biết chui ra từ cái lỗ nào, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm cái nồi đất kia.

“Chết rồi hả?”

“Không chết!”

Triệu Khách và Âu Dương Xu cưỡi trên lưng con lừa lông đen kia, ngồi lên Thăng vân thê chạy trở về.

Kích cỡ của con lừa không quá lớn, Triệu Khách và Âu Dương Xu chỉ có thể chen chúc vào một chỗ mới có thể miễn cưỡng cưỡi được, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ai bảo trên chân Triệu Khách còn bị khóa bằng còng chân.

Như Âu Dương Xu đã nói, chất liệu của cái còng chân này rất đặc thù, một khi chạm đến Thăng vân thê, tới gần Thăng vân thê sẽ khiến Thăng vân thê tản mất.

Triệu Khách chỉ có thể ngồi lên con lừa, đồng thời còn phải giơ hai cái đùi lên giữa không trung, tư thế không quá thoải mái.

Nghe thấy Triệu Khách lại không giết chết Trần Phiên, Âu Dương Xu không nhịn được quay đầu nhìn Triệu Khách, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Ngươi không giết hắn? Ngươi cũng biết, nếu ngươi rơi vào tay bọn họ sẽ có kết cục gì?”

Lần này Âu Dương Xu ra tay, thể hiện ra thủ đoạn lôi đình, hiển nhiên thật sự tức giận.

Bình Luận (0)
Comment