Mặc dù Triệu Khách không nói nhưng nàng cũng có thể đoán được, thái độ Triệu Khách đột nhiên thay đổi như thế, tám chín phần mười có liên quan đến tòa Phù Vân thành này.
“A! Trời sập xuống lại nói, sợ cái gì.”
Triệu Khách nhếch môi, dường như không thèm quan tâm cái đầm rồng hang hổ phủ thành chủ này.
Không những không quan tâm, Triệu Khách còn nhàn nhã đi theo sau lưng Âu Dương Xu dạo chơi.
Âu Dương Xu lại nói với Triệu Khách: “Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm sư huynh của ta tâm sự.”
“Đợi chút, ngươi đi rồi thì ta làm sao bây giờ?”
Không có Vương Ma Tử và Heo mập, Triệu Khách hiểu rõ Âu Dương Xu mới là chỗ dựa giữ mạng của mình, đây cũng là lý do vì sao tâm trạng của Triệu Khách rất nhẹ nhàng.
“Yên tâm đi, nơi này là nhà riêng của ta, xung quanh đều có cơ quan trận pháp, các ngươi có thể bình an đi vào vì trên chân các ngươi có còng chân, có ấn ký của ta, người ngoài muốn tiến vào một mình không khác gì tự tìm đường chết.”
Sau khi nghe Âu Dương Xu giải thích xong, Triệu Khách mới yên lòng.
Âu Dương Xu đã nói như vậy, hắn cũng không có gì phải quan tâm nữa, đưa mắt nhìn Âu Dương Xu rời đi, Triệu Khách xoay người đi vào phòng.
Đêm nay, Triệu Khách khá đắc ý nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, dự định thoải mái ngủ một giấc.
Cũng như Vương Ma Tử đã nói, rất lâu rồi hắn không nghỉ ngơi tốt, từ khi tiến vào thần bí chi địa này, mọi thời mọi khắc Triệu Khách như dây cung căng cứng.
Hiếm khi nào có cơ hội nghỉ ngơi tốt như vậy, Triệu Khách sớm thổi đèn chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng nằm thẳng cẳng xuống giường, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Sau khi đếm khoảng hai nghìn con cừu, cuối cùng Triệu Khách vẫn bò lên từ trên giường, lắc đầu, căn bản không ngủ được.
“Quả nhiên, vẫn là quan tài ngủ ngon nhất!”
Vừa nghĩ tới quan tài, Triệu Khách không khỏi nhớ đến Vạn Thọ quan, trong lòng lại tiếc hận một trận.
Nhưng đã không ngủ được, Triệu Khách suy nghĩ một lúc lại cẩn thận kích hoạt nhân cách Sắc dục, bóng dáng dần ẩn nấp vào trong bóng đêm, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, bóng dáng lóe lên nhanh chóng trèo tường nhảy ra khỏi tiểu viện.
Rời khỏi tiểu viện, ánh mắt Triệu Khách nhìn quanh, chỉ thấy một chiếc xe ngựa kéo thùng gỗ đi tới từ một con đường khác.
Từ xa Triệu Khách đã ngửi được mùi thối gay mũi, biết đây là xe ngựa đưa phân và nước tiểu ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách hơi nhướn mày, lặng yên đi theo sau xe ngựa.
Trong thuật ẩn nấp của Sắc dục, bóng dáng Triệu Khách gần như hoàn toàn ẩn nấp vào bóng đêm, không chỉ bóng dáng, còn có hô hấp, tiết tấu bước chân.
Hắn như một giọt nước rơi vào trong dòng nước, không có dấu vết để tìm kiếm, nếu đổi thành một số người đưa thư cảm giác cao, có lẽ có thể cảm nhận được sự dao động yếu ớt khi Triệu Khách di chuyển.
Nhưng đổi lại là những thủ vệ kia, lại không thể làm gì.
Triệu Khách gần như rất nhẹ nhàng theo xe ngựa rời khỏi phủ thành chủ, Triệu Khách theo xe ngựa chậm rãi chạy vào hẻm nhỏ.
Lúc đang định yên lặng rời đi, chỉ thấy xe ngựa dừng lại, xa phu phụ trách kéo xe lạnh nhạt quay đầu lại: “Ra đi!”
“Bị phát hiện rồi??”
Triệu Khách ngạc nhiên, ánh mắt không khỏi đánh giá người xa phu này.
Triệu Khách rất có tự tin với thuật ẩn nấp của Sắc dục, nhưng bị xa phu trước mặt liếc một cái đã nhận ra, trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ thấy xa phu đội mũ rơm, cánh tay để trần khô gầy như que củi, bên trên mọc ra nhọt có to có nhỏ, ngay cả bước đi cũng phải thở như quỷ bệnh.
Đổi lại là lúc bình thường, thậm chí Triệu Khách còn không nhìn lấy một cái, lại không ngờ đối phương là một tên cao thủ sâu không lường được.
Ngay lúc Triệu Khách sinh lòng đề phòng, suy nghĩ có nên nắm bắt thời điểm một kích giết chết hay không, đã thấy xa phu hơi mất kiên nhẫn, giơ roi ngựa trên tay lên quất tới.
“Phanh phanh phanh phanh! Nhanh lên, mẹ nó, nếu bị phát hiện cả nhà ta cũng khó giữ được tính mạng.”
Xa phu gõ mạnh roi ngựa vào thùng gỗ trên xe.
Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, cái nắp gỗ bị mở ra, một nữ nhân thò đầu ra từ bên trong, sau khi nhìn quanh mới cẩn thận leo ra ngoài.
“Thì ra còn có người khác??”
Triệu Khách lập tức thở phào một hơi.
Nhưng vì sao nữ nhân này lại leo ra từ trong thùng phân?
Trong lòng Triệu Khách không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
“Đa tạ ân công.”
Sau khi nữ nhân leo ra khỏi thùng gỗ, hai tay đặt trên đầu gối, khom lưng thật sâu thi lễ với xa phu.
Có thể nhận ra nữ nhân này cũng không phải người bình thường, trong từng hành động đều có lễ nghi của đại gia khuê tú.
Nhưng xa phu lại không nhận lễ này, vẫy tay: “Đừng nói nhảm, đưa tiền, lão tử mạo hiểm đưa ngươi đi ra ngoài, đã nói trước phải cho ta một khoản tiền lớn.”
Vẻ mặt nữ nhân hơi thay đổi, suy nghĩ một chút gỡ trâm cài tóc xuống đưa cho xa phu.
Xa phu cầm trâm cài tóc nhìn, sắc mặt trở nên hung ác nham hiểm: “Móa nó, ngươi lừa quỷ, thứ đồ chơi này căn bản không đáng tiền.”
“Nhưng… Ta chỉ là một thiếp thị, trên tay không còn gì nữa, huống hồ trước đó đã cho ngươi một khoản tiền.”
“Chưa đủ!”
Xa phu lạnh lùng đi lên trước, một phát túm tóc nữ nhân, ánh mắt đánh giá ngực nữ nhân một chút, không nhịn được thè lưỡi liếm môi: “Đã không có tiền, vậy cho ta vui vẻ một chút.”