Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1866 - Chương 1866 - Thành Chủ Không Được

Chương 1866 - Thành chủ không được
Chương 1866 - Thành chủ không được

Lúc nói chuyện đã đẩy nữ nhân ngã xuống đất.

“Vương mỗ ta kéo cứt cho đám quý nhân các ngươi cả nửa đời người, cũng nên để đám quý nhân các ngươi hầu hạ ta một lần, hắc hắc, tiểu thiếp của thành chủ, ta còn chưa được hưởng cảm giác này đâu.”

Trên mặt nữ nhân lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng cũng không dám hô to sợ hấp dẫn thủ vệ tới, nếu để Sở Hương Vân biết mình bỏ chạy, bị bắt về sẽ là sống không bằng chết.

Trong lòng hoảng sợ đan xen, nữ nhân dứt khoát nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, dường như đã từ bỏ suy nghĩ phản kháng.

Nhưng một lát sau cũng không thấy có tiếng động gì.

Trong lòng nghi ngờ, nữ nhân lặng lẽ mở to mắt lại ngạc nhiên, tên xa phu trước mặt đã biến mất, thay vào đó là một tên đầu trọc sáng loáng.

Còn chưa chờ nàng hiểu đã xảy ra chuyện gì, đối phương đưa tay túm lấy nàng, khiêng nàng lên vai, nói nhỏ: “Không muốn bị phát hiện thì đừng kêu lên.”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Khách đã xoay người đi sâu vào trong hẻm nhỏ, chỉ để lại xe ngựa cùng một xác chết bị vặn gãy cổ ở trong thùng gỗ.

“Chít chít chít…”

Trong căn phòng tối đen, tiếng chuột kêu thảm thiết, sau đó lại nghe như có tiếng nhai nuốt.

“Phi!”

Nhổ ra lông chuột, Trần Phiên không nhịn được thở sâu, không biết có phải quá yếu ớt hay không, mỗi lần mình hô hấp cảm giác chỉ thở được nửa hơi đã không thở nổi nữa.

Không phải hắn ta không muốn kêu cứu, nhưng bây giờ Triệu Khách chọn lựa nơi này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Xung quanh đều là căn phòng hoang tàn hỗn loạn, ngay cả khất cái cũng chẳng muốn đến nơi này, tất nhiên tiếng cầu cứu của Trần Phiên không có bất kỳ tác dụng gì.

Đáng hận là, không biết cái nồi đất do Triệu Khách để lại có độc hay không, Trần Phiên muốn ăn lại không dám ăn, kết quả không ngờ mùi thơm của nồi đất lại hấp dẫn một số chuột đến.

Điều này khiến trong lòng Trần Phiên hơi dao động, muốn để đám chuột này nếm thử nồi đất có độc hay không.

Lại không ngờ, mấy con chuột này nhào lên hai ba miếng đã ăn nồi đất không còn một mảnh, không còn lại chút canh nào.

Sau khi nếm xong từng con bừng bừng sức sống, không chỉ không có chuyện gì ngược lại còn nhắm thẳng vào mình.

Bọn chúng cắn vào mặt Trần Phiên khiến hắn ta tức giận oa oa kêu to, trong lòng không ngừng hối hận.

Sáu tiếng trước, mình vẫn là một người đưa thư có thể khống chế sự sống chết của người khác.

Cho dù đoàn đội của bọn họ chỉ có ba người, nhưng đi trên con đường của tinh anh khiến thực lực của ba người tăng lên nhanh chóng.

Kết quả chỉ xoay người một cái, hai người chết, hắn ta lại sa đọa đến mức phải cắn xé với đám chuột này.

Có thể nghĩ đến cảm giác trong lòng Trần Phiên, nếu thời gian quay ngược lại hắn ta tuyệt đối không ra tay với Vương Cẩu Tử.

Không! Hắn ta chắc chắn sẽ không tiến vào thần bí chi địa lần này, có bao xa trốn xa bấy nhiêu.

Đương nhiên, thời gian cũng không thể quay ngược lại, cho nên Trần Phiên cũng không có bất kỳ lựa chọn gì.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

“Ông!”

Cửa phòng bị đẩy ra, Trần Phiên dựa vào ánh sáng yếu ớt bên ngoài, chỉ liếc một cái nhận ra là Triệu Khách đã rời đi được một lúc.

Nhưng điều kỳ quái là Triệu Khách còn vác theo một nữ nhân trên lưng.

Tiện tay buông nữ nhân ra, Triệu Khách hoạt động bả vai, xoay người đóng cửa phòng lại.

Thật ra hắn không ngủ được, suy nghĩ đã không ngủ được dứt khoát vụng trộm đi ra ngoài, tiếp tục tra khảo Trần Phiên một chút.

Trên người có túi thơm mà Lộ Hạo cho mình để hộ thân, cộng thêm thuật ẩn nấp của Sắc dục, cũng chưa đến mức bị côn trùng của Tri Chu đoàn quan sát được.

Ba người Trần Phiên ra tay với hắn cũng đã xác nhận bọn họ không có người đưa thư hệ xem bói, nếu không căn bản không cần cho ba người Trần Phiên đến thử trước.

Chính vì vậy, Triệu Khách mới có thể to gan chạy ra khỏi phủ thành chủ.

Chỉ không ngờ, vừa ra khỏi cửa đã nhặt được một vị tiểu thiếp của thành chủ, thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy rất bất ngờ.

Vì vậy Triệu Khách cũng không để ý đến Trần Phiên đen mặt ở bên cạnh, mà đưa mắt nhìn về phía nữ nhân, dò hỏi: “Coi như ta đã cứu ngươi, nhưng ta rất tò mò nếu ngươi là tiểu thiếp của thành chủ, vì sao phải trốn ra ngoài?”

Triệu Khách từng gặp Sở Hương Vân một lần, cảm giác đầu tiên là tên này lòng dạ rất sâu, đều là người giỏi kinh doanh giống với vị sư huynh kia của hắn.

Nhưng so sánh với Tống Hằng, trên mặt Sở Hương Vân luôn quấn quanh vẻ âm u quỷ dị.

Dù vậy, Triệu Khách nghĩ Sở Hương Vân sẽ rất phóng khoáng với nữ nhân, cũng không đến mức để tiểu thiếp thiếu ăn thiếu mặc chứ?

Huống hồ, Triệu Khách đánh giá từ trên xuống dưới.

Nữ nhân này da thịt non mịn, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, xa phu không nhận ra cái trâm cài tóc kia nhưng Triệu Khách lại nhận ra, ngọc thạch trên trâm cài tóc có giá trị không nhỏ.

Hiển nhiên Sở Hương Vân cũng không đối xử tệ với nàng, cho nên Triệu Khách càng tò mò vì sao nữ nhân này phải tốn nhiều sức lực, không tiếc bò vào cái thùng phân đầy hôi thối cũng phải trốn ra khỏi phủ thành chủ.

Nữ nhân không nói chuyện, chỉ cúi đầu xuống.

Trần Phiên đứng bên cạnh thấy thế, không khỏi cười lạnh nói: “Ngay cả tiểu thiếp của thành chủ mà ngươi cũng dám trộm.”

Bình Luận (0)
Comment