Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1867 - Chương 1867 - Thành Chủ Không Được (2)

Chương 1867 - Thành chủ không được (2)
Chương 1867 - Thành chủ không được (2)

Đáng tiếc, Triệu Khách và nữ nhân không quan tâm hắn ta, khiến Trần Phiên cảm thấy rất nhàm chán.

Thấy nữ nhân không nói lời nào, Triệu Khách chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Đã vậy, ta sẽ đưa ngươi về phủ thành chủ, ngươi thấy rõ thân phận của ta chứ.”

Chỉ thấy Triệu Khách giơ chân lên, để lộ ra còng chân ở dưới chân.

Đợi sau khi thấy còng chân và ấn ký của Âu Dương Xu, sắc mặt nữ nhân thay đổi, ôm chặt chân Triệu Khách: “Không muốn, van cầu ngươi đừng đưa ta về đó, đưa ta về đó, ta tình nguyện tự sát.”

Vẻ mặt nữ nhân rất nghiêm túc, Triệu Khách lại càng tò mò, nhấc chân đá văng nữ nhân ra cười lạnh nói: “Không nói, ta đảm bảo ngươi muốn chết cũng không được.”

Thấy vẻ mặt Triệu Khách lạnh lùng, cũng không phải gặp được người tốt bụng như trong tưởng tượng của nàng.

Nữ nhân cau mày, cuối cùng khẽ cắn môi, đưa tay chậm rãi cởi quần áo của mình.

“Đừng dùng chiêu này, ta không phải xa phu kia.”

Khuôn mặt Triệu Khách lạnh lùng, ngồi ngay ngắn trên tảng đá cạnh cửa, vẻ mặt không chút dao động với hành động cởi quần áo của nữ nhân.

Nhưng nữ nhân vẫn cởi quần áo của mình, vừa cởi quần áo vừa nói: “Ngươi biết trong tay Sở Hương Vân có một cái quyền trượng chứ?”

Triệu Khách lắc đầu, lần trước gặp mặt cũng không thấy quyền trượng gì.

“Đó là một thanh quyền trượng chế tạo từ vàng, đầu quyền trượng to bằng nắm đấm người trưởng thành, khảm nạm hai mươi tám viên bảo thạch kích cỡ trứng bồ câu.”

Triệu Khách gật đầu nhưng không có hứng thú với điều này.

Nữ nhân cởi quần áo trên người để lộ ra dáng người thon thả của mình, da thịt như sữa trâu, thở sâu rồi mới cởi quần.

Triệu Khách nhíu mày, trong mắt thoáng qua vẻ khinh thường, nếu nữ nhân này chỉ như thế, Triệu Khách cảm thấy mình không cần thiết ngồi đây nghe nàng nói nhảm nữa.

Nhưng sau khi nữ nhân cởi quần ra, Triệu Khách không nhịn được nhíu mày.

“Sở Hương Vân không phải một nam nhân bình thường, không thực hiện được chuyện phòng the, vì vậy hắn sẽ dùng chuôi quyền trượng tượng trưng cho địa vị của hắn để thay thế.”

Nói đến đây, sắc mặt nữ nhân trở nên tái nhợt sợ hãi, nghĩ đến hình ảnh kia lại không nhịn được cả người không ngừng run rẩy.

“Hắn thích nghe tiếng nữ nhân kêu thảm và gào thét, ta là tiểu thiếp thứ mười bốn của hắn, những tỷ muội trước đó hoặc không chịu được tự sát, hoặc cũng bị hành hạ đến chết. Cho đến gần đây có một nữ nhân gọi là Lý Tinh xuất hiện, ta mới may mắn không bị hắn hành hạ chết.”

Nhìn vết thương dữ tợn trên đùi nữ nhân, ngay cả Trần Phiên cũng không nỡ nhìn thẳng.

“Ngươi vừa nói hắn không được!”

Triệu Khách không nhịn được nhíu mày, hắn không hề quan tâm đến vết thương của nữ nhân.

Hắn chỉ quan tâm, nếu Sở Hương Vân có chướng ngại ở chức năng kia, vậy Lộ Hạo…

Trong lòng Triệu Khách không khỏi lo lắng cho Lộ Hạo, không biết Lộ Hạo có thể hoàn thành nhiệm vụ được không.

Nghĩ tới đây, Triệu Khách không khỏi chìm vào suy nghĩ.

Sau khi im lặng một chút, Triệu Khách gật đầu ra hiệu nữ nhân mặc quần áo lại: “Ngươi trốn ở chỗ này đi, dù sao nơi này không có ai.”

Nữ nhân nghe thấy Triệu Khách không định đưa nàng về, trong lòng rất vui mừng, ánh mắt nhìn thoáng qua Trần Phiên, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ sợ hãi.

Dù sao dáng vẻ hiện tại của Trần Phiên thật sự hơi cổ quái, thân thể bị giấu ở trong cái vạc lớn màu đen, chỉ lộ ra một cái đầu, trên mặt máu thịt be bét, chẳng trách nữ nhân không dám nhìn hắn ta.

“Đói bụng không, ăn chút gì đi.”

Triệu Khách híp mắt, lại đốt lửa trong lò, lấy ra một khối thịt tươi mới, đại tràng, cùng hơn phân nửa phần phổi ở trong Không gian giới chỉ.

“Ngươi có lộc ăn rồi, đây đều là đồ tốt, thịt heo, ruột heo, phổi heo tươi mới.”

Triệu Khách nói chuyện cũng bắt đầu nấu nướng, có Nhiếp nguyên thủ giúp đỡ, cộng thêm trù nghệ xuất thần nhập hóa của Triệu Khách.

Chẳng mấy chốc, trong nồi bắt đầu bốc lên hơi nóng bừng bừng, đồng thời tỏa ra một mùi thơm đặc biệt.

Trần Phiên trông mong nhìn chằm chằm Triệu Khách đang nấu nướng, trong bụng đã sớm đói đến ùng ục kêu to.

“Xì xì xì!”

Lửa lớn lật xào, phổi heo đã được Triệu Khách xử lý xào chung với tỏi bắt đầu tỏa ra mùi thơm, hơn nữa càng xào càng thơm.

Đầu ruột màu hồng, nước canh và thịt heo được Triệu Khách dội lên phổi heo đã rửa sạch sẽ, đun nấu ở trong nước tương lại bị Triệu Khách lặp đi lặp lại kho tàu.

Triệu Khách một lòng hai việc, thủ pháp xuất thần nhập hóa khiến người nhìn hoa mắt.

“Phổi thái lát xào tương.”

“Đại tràng cửu chuyển.”

Triệu Khách đặt hai món ăn lên bàn, ra hiệu nữ nhân thưởng thức, đồng thời chia ra một phần đi đến trước mặt Trần Phiên: “Ngươi suy nghĩ đề nghị trước đó thế nào rồi?”

Đôi mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm vào hai món ăn trên tay Triệu Khách, đặc biệt là món đại tràng cửu chuyển kia, nước canh màu đỏ thẫm bao bọc lấy đại tràng, để lộ ra nhân thịt màu hồng ở phía dưới.

Vì Triệu Khách muốn giữ nguyên cảm giác của ruột, sau khi kho tàu lại đặc biệt nướng phần ruột lên, khiến mặt ngoài của ruột vàng rực giòn xốp, càng khiến người ta chảy nước miếng.

Nhưng nghĩ đến đề nghị của Triệu Khách, Trần Phiên lại hoàn toàn không để ý đến, nếu giao con tem ra, e rằng mình cách cái chết không xa.

Chết tử tế không bằng sống sót, chỉ cần có cơ hội chưa chắc mình đã không thể thoát khỏi nơi này.

Bình Luận (0)
Comment