Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1868 - Chương 1868 - Thành Chủ Không Được (3)

Chương 1868 - Thành chủ không được (3)
Chương 1868 - Thành chủ không được (3)

Dường như nhận ra dự định của Trần Phiên, Triệu Khách cũng không ép buộc, mà đặt thức ăn ở bên miệng Trần Phiên, để Trần Phiên tự ăn.

“Ăn ngon, cái này… Thật sự là thịt heo?”

Lúc đầu nữ nhân không có hứng thú với ruột phổi heo, nhưng thật sự không chịu được sự dụ dỗ của mùi hương kia, sau khi ăn thử một miếng, lại không nhịn được ăn miếng thứ hai.

Phổi thái lát thơm mềm ngon miệng lạ thường, nhưng thứ khiến nàng kinh diễm hơn là đại tràng cửu chuyển, vừa cắn một miếng, cảm giác ruột nước xốp giòn, thịt bên trong lại trào ra nước thịt, hương thơm tươi mới ngon miệng hơn nữa còn đặc biệt vừa miệng.

“Đương nhiên!”

Triệu Khách híp mắt, sau khi nhìn Trần Phiên và nữ nhân ăn xong, hắn mới đứng lên đi đến trước mặt Trần Phiên nói: “Sao nào, có phải cảm giác đặc biệt no không.”

Triệu Khách cho Trần Phiên lượng đồ ăn không nhiều, nhưng sau khi Trần Phiên ăn hết lại thấy không thoải mái.

Không phải hương vị món ăn, mà cảm giác sau khi ăn hết lại đặc biệt khó thở, vốn đã hụt hơi, lúc này hô hấp càng dồn dập hơn.

“Ta biết ngươi không cam tâm giao ra con tem như vậy, nhưng ta nghĩ chẳng mấy chốc ngươi sẽ giao ra.”

“Ngươi muốn làm gì!”

Thấy Triệu Khách nhe răng cười, Trần Phiên đột nhiên có một dự cảm xấu.

Triệu Khách nhẹ nhàng kéo nắp vạc ra để Trần Phiên có thể thấy rõ ràng tình hình trong vạc, phía dưới máu thịt be bét khiến Trần Phiên trợn tròn mắt.

Nữ nhân tò mò đi tới nhìn, sau khi thấy hình ảnh máu tanh lồng ngực của Trần Phiên bị mở ra, không biết có phải bị kích thích rồi không, cái đũa trên tay rơi xuống đất, mí mắt trợn lên, cả người ngã thẳng xuống đất, ngất đi.

“Sinh mệnh lực của người đưa thư thật sự cường đại, bị ta cắt nhiều như vậy, ngươi xem ngươi vẫn sống rất tốt.”

Nụ cười trên khóe miệng Triệu Khách càng ngày càng dữ tợn, ánh mắt trở nên tàn khốc độc ác, xưa nay hắn chưa từng nương tay với kẻ địch.

Huống chi, lúc này trong lòng Triệu Khách đầy ý giết chóc, như mãnh hổ muốn thoát khỏi nơi này.

Triệu Khách lại lấy ra một cái bình nhỏ từ trong Không gian giới chỉ, nắp bình mở ra, một mùi hương cay độc trào ra từ bên trong, đây là nước ớt nóng mà Triệu Khách làm ra từ dưa cay trong vùng đất bỏ đi.

Hắn tiện tay nhỏ một giọt lên vùng bụng đã bị cắt ra của Trần Phiên, một tiếng thét chói tai tan nát cõi lòng truyền ra từ trong căn phòng rách nát.

Qua khoảng nửa nén hương, tiếng kêu thảm thiết trong căn phòng rách nát im bặt, một lát sau Triệu Khách đi ra cửa.

Hắn nhẹ nhàng lau máu tươi trên tay, nhìn lưỡi đao phát ra ánh đỏ trong bóng đêm trên tay, cuối cùng trên mặt đã xuất hiện nụ cười hài lòng.

“A!”

Mặt trời vừa ló dạng, Triệu Khách đã vặn eo bẻ cổ đi ra từ trong phòng.

Sau khi cửa phòng mở ra, Triệu Khách nhìn lên phát hiện cửa phòng Âu Dương Xu vẫn mở, hình như tối hôm qua chưa về.

“Tối hôm qua ngươi chạy ra ngoài?”

Lúc này Camilleri đi ra từ trong phòng, một tay dắt tay Gia Ngọc, sau khi thấy Triệu Khách không khỏi mở miệng dò hỏi.

Từ khi đến tòa Phù Vân thành này, Camilleri luôn cảm thấy tên hòa thượng Viên Chân này đang giấu mình làm một vài chuyện, càng giống như đang cố gắng lừa gạt điều gì đó.

Điều này khiến Camilleri rất không thoải mái vì vậy mới hỏi tới, giọng điệu cũng hơi cứng nhắc.

“Ồ! Ngươi phát hiện?”

Triệu Khách nhíu mày, ngạc nhiên nói, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảnh giác.

Camilleri lắc đầu, chỉ Gia Ngọc: “Là Gia Ngọc nghe thấy tiếng bước chân của ngươi.”

Triệu Khách nghe vậy trong lòng cũng bình thường lại: “Đúng là cướp tạo hóa thiên địa sinh ra, đủ nghịch thiên!”

Triệu Khách không nhịn được than thở ở trong lòng.

Tuy Gia Ngọc không phải người đưa thư, nhưng thiên phú và tư chất của nàng thật sự chỉ có thể dùng nghịch thiên để hình dung.

Trong ngũ giác kinh khủng, đừng nói thuật ẩn nấp của mình, ngay cả cao thủ như Âu Dương Xu cũng không thể giấu giếm được tai mắt của nàng.

Chẳng trách Âu Dương Xu lại hao hết tâm sức muốn nhận Gia Ngọc làm đồ đệ, đổi lại hắn là Âu Dương Xu, e rằng cũng phải dao động.

Nàng có thiên tư kinh khủng, đúng như Kiều Tam đã nói, thật sự có tiềm chất trở thành người đưa thư cao cấp.

Tuy Triệu Khách rất hâm mộ, trong lòng cũng không quá quan tâm, càng không có cái gọi là ước ao ghen tị.

Trước đây không lâu hắn từng có một cơ hội để bản thân thoát thai hoán cốt như vậy, cơ hội đoạt tạo hóa thiên địa giống Gia Ngọc nhưng hắn lại không trân trọng.

Nếu có thể làm lại một lần nữa, Triệu Khách vẫn sẽ buông tha, không chỉ vì lão gia tử đang đợi hắn, càng là vì Triệu Khách công nhận cái thứ gọi là thiên phú này, lại có cách nhìn khác biệt.

Trong ba sư huynh đệ, Đại sư huynh Tống Hằng có thiên phú tốt nhất, tiểu sư đệ La Thanh ngộ tính cực tốt, chỉ có hắn… Hơi kém một chút.

Nhớ kỹ lúc trước, hắn dùng một dao đâm tẩu tử bị liệt, bị kéo vào bệnh viện tâm thần, Lôi Khoa dựa vào quan hệ dẫn hắn ra ngoài lại đưa đến trước mặt lão gia tử.

Sau khi lão gia tử nhìn thoáng qua hắn đã kết luận, tạo nghệ trên mặt trù nghệ của hắn chưa chắc có thể đạt đến cực hạn.

Chỉ có thể đi đường khác, khổ luyện tài dùng dao.

Lấy cách khác để đạt tới tiêu chuẩn đỉnh phong trên trù đạo, nhưng hết lần này đến lần khác vì một vài vấn đề trên mặt tâm lý của hắn, lại luyện một con dao ném một con dao.

Bình Luận (0)
Comment