Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1869 - Chương 1869 - Muốn? Ta Cướp Giúp Ngươi!

Chương 1869 - Muốn? Ta cướp giúp ngươi!
Chương 1869 - Muốn? Ta cướp giúp ngươi!

Cũng may lão gia tử có vốn liếng phong phú, chịu được sự hành hạ của hắn, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã sớm đạp hắn ra cửa.

Có thể thấy, thiên phú và ngộ tính của hắn thật sự mạnh kinh người, nhưng dù là vậy lúc này Triệu Khách cũng dám vỗ ngực nói, nếu chỉ bàn về tài dùng dao, e rằng tài dùng dao của hắn chưa chắc kém hơn lão gia tử.

Cứ nhìn ngón tay đầy vết dao của hắn thì biết.

Ở trong lòng Triệu Khách, thiên phú đã không còn quan trọng nữa, dù sao thiên phú là trời cho nhưng có thể cố gắng tự tranh giành được.

Cho dù là một tên ngớ ngẩn trình độ văn hóa tiểu học, chỉ cần cố gắng cũng có thể viết ra quyển tiểu thuyết không tệ (đương nhiên lỗi chính tả là thứ không thể thiếu).

Vì vậy, dù trong lòng Triệu Khách thấy hâm mộ nhưng cũng không có dao động gì.

"Ha ha, bản lĩnh của Gia Ngọc càng ngày càng lợi hại, đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đó.”

Triệu Khách vừa khen ngợi Gia Ngọc vừa nói sang chuyện khác, đương nhiên không thể nói cho Camilleri biết tối qua hắn đi làm gì.

Dù Camilleri vì Gia Ngọc chắc chắn sẽ đứng cùng một chiếc thuyền với hắn, nhưng cuối cùng ngựa không đeo cương ngựa, dù có nghe lời cũng là một con ngựa hoang.

Hắn dẫn Gia Ngọc và Camilleri đi ăn chút điểm tâm, dù là bữa sáng nhưng vẫn rất phong phú.

Triệu Khách nhanh tay nhanh mắt ăn quên cả trời đất, hồn nhiên không quan tâm chút tỳ vết nho nhỏ trên mặt hương vị, đối với tình trạng hiện tại của hắn, có thể ăn no bụng là tốt rồi.

Triệu Khách vừa ăn còn thỉnh thoảng vụng trộm nhét một số đồ ăn vào Không gian giới chỉ, coi như đồ dự trữ.

Tránh tình huống không tìm thấy đồ ăn lại phải chịu đói bụng.

Đám người hầu đứng bên cạnh nhìn tướng ăn bất nhã của Triệu Khách, sự khinh bỉ trong lòng lại sâu sắc hơn mấy phần.

Thậm chí Triệu Khách ngồi đằng xa cũng cũng có thể nghe được tiếng bàn tán của một số người.

“Thần trù rắm chó gì chứ, còn muốn tỷ thí với hai vị đại sư phụ trong phủ, cười đến rụng răng.”

“Có lẽ tên này đi ra từ sơn thôn ở xó xỉnh nào đó, chưa từng thấy việc đời, ngươi xem kia toàn là đồ ăn đại sư phụ tùy tiện làm, hắn lại ăn đến sắp rơi cả đầu lưỡi.”

Triệu Khách có thể nghe được tiếng bàn tán của đám người, đương nhiên Camilleri và Gia Ngọc cũng nghe được rõ ràng.

Vẻ mặt hai người không dễ nhìn lắm, tâm tư của Gia Ngọc rất đơn giản, đồ ăn của Triệu Khách làm ra còn ăn ngon hơn người khác.

Camilleri lại là vì Triệu Khách đang đi cùng với các nàng, Triệu Khách bị khinh bỉ, ít nhiều gì cũng khiến nàng bị mất mặt.

Nhưng Triệu Khách không nghĩ nhiều như vậy, tối qua bận rộn đến hơn nửa đêm đã sớm đói bụng, sau khi gió cuốn mây tan quét sạch sành sanh tất cả những thứ có thể ăn được trên bàn, lúc này hắn mới hài lòng vỗ bụng.

“Đông!”

Đúng vào lúc này, một tiếng chiêng trống truyền vào từ bên ngoài, hình như tiếng động này truyền đến từ bên ngoài phủ thành chủ.

Đám người hầu đó không nhịn được thò đầu ra nhìn, nghe tiếng chiêng trống đều nhao nhao chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Đến rồi, đến rồi, nghe nói là vị khách quý kia có rất nhiều tiền, ngay cả thành chủ cũng phải đi ra nghênh đón quý nhân.”

Trong lòng Triệu Khách khẽ động, đôi mắt lanh lợi đảo quanh, lại nói với Gia Ngọc: “Đi, chúng ta cũng đi nhìn thử xem là loại khách quý thế nào.”

Vốn Gia Ngọc đã tràn đầy sự tò mò với bên ngoài, từ sau khi rời khỏi mộ cổ, trên cơ bản mỗi ngày đều ở trên đảo đối mặt với gia cầm được gọi là sư huynh, hoặc bị Âu Dương Xu lôi kéo đi luyện công.

Niềm vui thú duy nhất chỉ là đặt tên cho những gia cầm được gọi là sư huynh, gì mà Đại Bạch, Nhị Hắc, Tam Hoa đủ loại.

Vì lúc đi vào Phù Vân thành đã là ban đêm, nên cũng không thấy cái gì.

Lúc này nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống, trong lòng đã sớm không kìm nén được, nghe Triệu Khách nói xong lập tức nhảy dựng lên, chạy theo Triệu Khách ra bên ngoài.

Camilleri muốn gọi cũng không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, chạy theo sau Triệu Khách.

“Đông đông đông đông!”

Trên con đường lớn bên ngoài phủ thành chủ, một cái trống lớn mười sáu mặt cao hơn cả người.

Ánh mặt trời chiếu xuống, thân thể như người khổng lồ đứng thẳng ở dưới mặt trống, cơ bắp màu đồng cổ lộ ra ngoài tràn ngập sự thô kệch dã tính.

Trên đôi tay đường cong rõ ràng buộc chặt lụa đỏ tươi đẹp, một cái búa kích cỡ tương đương với nồi đất.

Hai tay gọn gàng vung lên, tiếng trống điếc tai, lụa đỏ phấp phới, tình cảnh này khiến lòng người rung động.

Triệu Khách để Gia Ngọc ngồi trên vai mình, thân thể nhảy lên sư tử đá để Gia Ngọc nhìn rõ ràng hơn chút.

Đương nhiên, điều này cũng khiến Triệu Khách trông như hạc giữa bầy gà, một số gia nô muốn quát Triệu Khách lại bị Triệu Khách đá bay ra ngoài.

Còn không đợi những người này muốn lý luận với Triệu Khách, chỉ thấy Triệu Khách để lộ ra cái còng chân ở trên cổ chân.

Sau khi thấy trên còng chân của Triệu Khách có ấn ký của Âu Dương Xu, những người hầu này cũng chỉ có thể xám xịt đi ra.

Âu Dương Xu là ai, bọn họ còn hiểu rõ hơn Triệu Khách.

Mặc dù là người trấn thủ nhưng cũng là sư đệ của thành chủ, ngay cả phủ thành chủ này cũng là sản nghiệp của Âu Dương Xu.

Bình Luận (0)
Comment