Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1870 - Chương 1870 - Muốn? Ta Cướp Giúp Ngươi! (2)

Chương 1870 - Muốn? Ta cướp giúp ngươi! (2)
Chương 1870 - Muốn? Ta cướp giúp ngươi! (2)

Người hầu của Âu Dương Xu còn có địa vị cao hơn đám người hầu bình thường bọn họ mấy phần.

“Này, ngươi làm vậy quá nổi bật!”

Dưới sư tử đá, Camilleri hơi nóng nảy muốn Triệu Khách nhanh xuống.

Nhưng Triệu Khách lại không để ý đến, Gia Ngọc lại càng hưng phấn hơn, chưa từng thấy tình cảnh náo nhiệt như vậy.

“Hi hi ha ha…”

Thỉnh thoảng lại bị Triệu Khách chọc cười mấy lần, Gia Ngọc vui vẻ phát ra tiếng cười như chuông bạc, đôi mắt to trong veo như nước kia cũng híp thành một sợi dây.

Đương nhiên Triệu Khách biết làm vậy quá nổi bật, nhưng hắn cũng muốn nổi bật như vậy.

Mặc dù hơi trơ trẽn, nhưng không thể không nói Gia Ngọc không chỉ là một lá bùa hộ thân, càng là một cái rada sống, so với Kim chung tráo gì đó còn dùng tốt hơn.

Nếu có người muốn ra tay với hắn vào lúc này, e rằng còn chưa ra tay đã bị Gia Ngọc nhận ra.

Triệu Khách tin tưởng, đến lúc đó chỉ cần Gia Ngọc khóc một tiếng, có quỷ mới biết Âu Dương Xu đang trốn ở nơi nào đó có nổi giận đùng đùng lao ra, đánh tên ngu xuẩn dám can đảm ra tay với tâm can bảo bối của hắn ta thành thịt vụn hay không.

“Đến rồi!”

Trong đám người có người kêu lên.

Triệu Khách nhìn theo nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy một chiếc xe ngựa vàng ròng rực rỡ đi tới.

Trên xe ngựa, một đồng tử phấn nộn ngồi ngay ngắn, trên người mặc yếm, cởi truồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trông rất đáng yêu.

Nhưng thứ hấp dẫn mọi người không phải con chim nhỏ trên cái yếm của đồng tử, mà là cái chậu bảo bối màu vàng mà đồng tử ôm trong ngực.

“Luyện kim giả di tích!”

Sau khi Camilleri nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên.

Triệu Khách nghe vậy, cúi đầu nhìn về phía nàng: “Thứ gì??”

“Luyện kim giả di tích là một con tem cấp bạch ngân rất hiếm có.” Camilleri rất nghiêm túc giải thích.

Con tem này từng xuất hiện ở Quỷ thị một lần, nhưng chỉ giới hạn trong phòng đấu giá của Hồng Yên quán, vì vậy không thấy trên bảng giao dịch của Quỷ thị.

Nếu không ít nhất có thể chen vào top hai mươi trên bảng.

“Có thể làm ra thứ gì?”

Triệu Khách không quan tâm thứ đồ chơi này giá trị bao nhiêu tiền, chỉ tò mò rốt cuộc đây là thứ gì.

Camilleri đang muốn nói chuyện lại thấy trong đám đông đột nhiên vang lên tiếng hoan hô điếc tai.

Chỉ thấy đồng tử vung tay lên, lấy từng nắm tiền từ trong chậu vẩy về phía đám người, càng vẩy càng nhiều như vĩnh viễn không vẩy hết.

Vẩy đến cuối cùng, chỉ thấy đồng tử dứt khoát nhảy dựng lên, đổ chậu bảo bối trên tay ra ngoài.

Trong chốc lát vàng như nước chảy, rẩm rầm trải thành một tầng vàng thật dày ở phía sau xe ngựa, nến không phải trên đường đi có hai hàng man lực sĩ trông coi, e rằng đã sớm gây ra tranh đoạt.

“Phi, không phải chỉ là có tiền à, vàng à, bựa.”

Triệu Khách bĩu môi, trong lòng không khỏi suy nghĩ có phải nên nghĩ cách cướp lấy cái Luyện kim giả di tích kia không.

“Đồng tử kia không đơn giản!”

So sánh với Triệu Khách, Camilleri càng chú ý đến đồng tử kia, dường như đồng tử kia cũng không phải người sống, điều khiến Camilleri cảm thấy kỳ quái là trên người đối phương lại có một luồng lực lượng hoạt bát rất dày đặc.

“Là nhân sâm tinh!”

Triệu Khách gật đầu nói ra thân phận của đồng tử này.

Không sai, về điểm này Triệu Khách rất chắc chắn, biệt danh của hắn là người đưa thư nhân sâm, số nhân sâm tinh từng nếm còn nhiều hơn cả nhân sâm, tuyệt đối không sai được.

“Nhân sâm tinh?”

Trong lòng Camilleri giật mình, rốt cuộc đối phương là ai lại có thể nuôi nhốt nhân sâm tinh, còn cho nó con tem cấp bạch ngân trân quý như thế.

“Ta cũng muốn! Ta cũng muốn!”

Gia Ngọc vỗ cái đầu trọc lốc của Triệu Khách, nhìn những đồng vàng lấp lánh ánh vàng đó không nhịn được mở miệng kêu lên.

Không phải nàng tham tiền chỉ đơn thuần vì ham chơi tò mò mà thôi, dù sao Gia Ngọc cũng chỉ là một hài tử.

Triệu Khách nghe vậy, trong lòng hơi dao động, khẽ nói bên tai Gia Ngọc: “Muốn không, ta cướp giúp ngươi.”

“Có thể cướp sao?” Gia Ngọc nhìn Triệu Khách, dường như cảm thấy cách cướp đồ của người khác không được tốt, nhưng nhìn chậu vàng trên tay đồng tử lại cảm thấy chơi vui.

Triệu Khách gật đầu, nụ cười trên mặt như một con chồn vàng: “Ngươi nghe ta không có vấn đề, chúng ta mượn chơi một chút, cũng không phải không trả lại cho hắn.”

“Là hắn!”

Trong đám đông cách đó không xa, ánh mắt đám người Cam Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, một tầng màn sáng như có như không che giấu cả đám người.

Người nhìn thấy bọn họ, thậm chí là cảm nhận được sự xuất hiện của bọn họ, trừ khi là người đưa thư cảm giác cực cao cẩn thận tìm kiếm, nếu không sẽ không có ai phát hiện bọn họ.

Ở bên cạnh Cam Hoa, ngoại trừ Thiệu Băng và đoàn trưởng Mân Côi đoàn còn có thêm một người.

Người này bị một cái áo khoác màu đen quấn chặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Người áo đen này đứng song song với đám người Cam Hoa, dường như địa vị ngang hàng với ba người, nhìn Triệu Khách đứng trên sư tử đá, thỉnh thoảng trong mắt thoáng qua một tia sáng.

“Ừm.”

Cam Hoa gật đầu: “Mặt ngoài người này là một tên hòa thượng nhưng trên thực tế hắn là một đầu bếp, tám chín phần mười là Vương Cẩu Tử trên Huyền Thưởng Bảng, nhưng không chắc chắn lắm!”

“Không chắc chắn!”

Đôi mắt dưới cái áo khoác màu đen trở nên sắc bén, không vui nói: “Giết là được, cách đơn giản như thế, chẳng lẽ còn cần ta nhắc nhở các ngươi?”

Bình Luận (0)
Comment