Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1871 - Chương 1871 - Tài Thần, Dương Vạn Tài

Chương 1871 - Tài thần, Dương Vạn Tài
Chương 1871 - Tài thần, Dương Vạn Tài

Khóe miệng Cam Hoa giật giật, trong lòng không khỏi hơi nổi giận nhưng cân nhắc đến việc tên này là cận vệ của Dương Vạn Tài, cuối cùng Cam Hoa vẫn kiềm chế cơn giận trong lòng.

“Không biết vì sao thổ dân địa phương rất bảo vệ hắn, thực lực rất mạnh, trong tình huống không xác định chúng ta không muốn chơi cứng.”

“Hừ, Tài thần sẽ không thích câu trả lời này của các ngươi.”

Tài thần chính là biệt danh của Dương Vạn Tài, tiền có thể thông thần cũng là thủ đoạn của hắn ta.

Tuy mọi người đều biết tên Dương Vạn Tài, nhưng lúc bàn tán về hắn ta chắc chắn sẽ đổi tên thành một tiếng Tài thần.

Người áo đen nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía tiểu nữ hài trên vai Triệu Khách, không khỏi ngạc nhiên.

Dường như tiểu nữ hài trên vai Triệu Khách đã phát hiện ra mình, ánh mắt lại nhìn về phía hắn ta.

“Trùng hợp??”

Ngay lúc trong lòng người áo đen đang nghi ngờ, chỉ thấy tiểu nữ hài mỉm cười với hắn ta, điều này khiến sắc mặt người áo đen thay đổi, sát ý lạnh lùng tuôn ra từ trong lòng.

“A!”

Gia Ngọc trên vai đột nhiên thay đổi sắc mặt, tay nhỏ che mắt.

“Sao thế?”

Triệu Khách phát hiện Gia Ngọc không thích hợp, vội vàng dò hỏi.

“Người áo đen kia thật hung dữ!”

Gia Ngọc cúi đầu chỉ khoảng đất trống đằng trước.

Triệu Khách nghe vậy nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sang phát hiện nơi này là một khoảng đất trống, căn bản không có người áo đen gì đó.

Nhưng trong lòng Triệu Khách lại nặng nề, tuy hắn không nhìn ra cái gọi là người áo đen mà Gia Ngọc nhắc đến, nhưng nơi này có rất nhiều người, tất cả mọi người lại ma xui quỷ khiến vô thức tránh đi khoảng đất trống này, điều này đã nói rõ chỗ đó có vấn đề.

Hơn nữa, từ sau khi hắn nhìn sang bên đó, Triệu Khách có thể cảm nhận được một luồng địch ý nhàn nhạt, tuy rất nhạt nhưng lại rất sắc bén.

“Quả nhiên là bọn họ!”

Ánh mắt Triệu Khách lạnh lẽo, mặt không thay đổi quay đầu đi, nói với Gia Ngọc: “Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ đều là một đám người xấu, có cơ hội chúng ta cùng nhau dạy dỗ bọn họ.”

“Ừm!”

Gia Ngọc gật đầu thật mạnh, trong lòng đã dán lên nhãn hiệu người xấu cho đám người Cam Hoa.

“Hí!”

Lúc này xe ngựa chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, một sợi mây khói bay ra từ cửa xe, tự động ngưng tụ thành bậc mây.

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, một đôi giày trắng bước ra từ trong xe, ngay cả mấy người Cam Hoa cũng không nhịn được nhìn chằm chằm về phía đó.

Có ai không biết danh hiệu Tài thần, trong Quỷ thị không thiếu tin đồn liên quan đến hắn ta.

Tuy chúa tể của Quỷ thị là Hồng bà bà, nhưng so sánh ra mọi người cảm thấy Hồng bà bà là nhân vật ở tầng thứ cao hơn, thậm chí có rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của Hồng bà bà.

Dù là người đưa thư hạ cấp, đều nghe nói danh tiếng của Tài thần Dương Vạn Tài nhiều hơn.

Mỗi lần nghe nói là đồ mà Dương Vạn Tài muốn, không cần Dương Vạn Tài tự mình ra mặt, chắc chắn sẽ có người mua lại.

Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Bánh bao hoàng kim dược bị Triệu Khách mang đến Quỷ thị, chỉ với chút điểm bưu điện đó đã hoàn thành giao dịch.

Vì mọi người đều hiểu rõ có tranh cũng không tranh lại Tài thần, thêm chút giá cả tượng trưng cũng vì muốn nâng giá cả lên cao chút mà thôi.

Dù sao đồ quá rẻ còn chưa đủ tư cách được đưa đến tay Tài thần.

Có thể thấy, hai chữ Tài thần này có trọng lượng thế nào trong lòng các thế lực lớn, nhưng có mấy người thật sự được gặp Dương Vạn Tài.

Lại nói, nếu không phải tên Vương Cẩu Tử kia khiến Tài thần nhất thời sơ suất, thua một vố, e rằng bọn họ chưa chắc có thể thấy hình dáng của Tài thần.

Theo tơ tằm rơi xuống đất, một người mặc áo bào tím lộng lẫy chiết xạ ra từng điểm sáng dưới ánh mặt trời.

Mái tóc dài màu đen rối tung trên vai, nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mái tóc dài có hai cái ngọc tệ kỳ lạ coi như đồ búi tóc.

Trên ngọc tệ đặc biệt lộng lẫy, dường như là đồ vật đặc thù nào đó.

Dưới mái tóc dài, một khuôn mặt nam nhân góc cạnh rõ ràng xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ ngoài tuấn tú, sống mũi đẹp đẽ và đôi môi màu hoa anh đào.

Đường cong nơi bờ môi khá hoàn mỹ, dường như lúc nào cũng nở nụ cười, loại nụ cười này như ánh nắng chiếu ra từ trong tầng mây u ám, chiếu xuống người ta cảm giác ôn hòa lại tự nhiên.

Dưới hàng lông mày nghiêng nghiêng lại là một đôi mắt hoa đào dài nhỏ đầy đa tình, khiến người nhìn không cẩn thận sẽ đắm chìm vào đó.

Nam nhân này rất đẹp đẽ, đẹp đến mức nữ nhân cũng phải ghen ghét, phối hợp với trường bào màu tím càng có vẻ cao quý và bất phàm trời sinh.

“Dương Vạn Tài!”

Triệu Khách không nhịn được híp mắt, nhếch miệng cười một tiếng: “Tên đàn bà!”

Giọng Triệu Khách không lớn nhưng lại có rất nhiều người nghe rõ ràng, chỉ thấy mọi người nhao nhao quay đầu lại, thấy cái đầu trọc lốc của Triệu Khách đều nhìn với ánh mắt khinh bỉ.

Dường như đang nói Triệu Khách đang ước ao ghen tị.

Ngay cả Camilleri cũng không nhịn được nhíu mày kéo Triệu Khách một cái, khẽ nói: “Đừng gây chuyện, nam nhân này không phải sơn tra!”

“Sơn tra??”

Triệu Khách ngạc nhiên, chợt hiểu rõ ý của Camilleri, duỗi tay chỉ vào môi mình: “Nhìn rõ khẩu hình đi, gọi là thiện tra.”

Bình Luận (0)
Comment