“Cùng một ý.”
Camilleri nói xong lại nhìn về phía Dương Vạn Tài, thật ra đây là lần đầu tiên nàng thấy nam nhân này, cũng thấy rất kinh diễm.
Chỉ có điều nàng đã qua tuổi hoa si lâu rồi, hơn nữa nàng ở trong làng giải trí, hiểu rõ bên ngoài càng ngăn nắp xinh đẹp, sau lưng càng dơ bẩn không chịu nổi.
Vì vậy nàng cũng không thích nam nhân này, chỉ muốn dẫn Gia Ngọc cách xa chút.
“Ôi, thái độ này của ngươi khiến ta thấy rất bất ngờ.”
Đối mặt với biểu hiện của Camilleri, Triệu Khách không nhịn được lau mắt mà nhìn, giơ ngón tay cái khen ngợi.
Camilleri rất đắc ý nói: “Cuộc sống là một chiếc áo choàng hoa lệ, bên trong bò đầy con rận.”
Triệu Khách gật đầu: “Trương Ái Linh nói, ngươi thật sự là một người hiểu Trung Quốc.”
Hai người nửa đùa nửa thật nói, sau khi nói xong vẻ mặt Camilleri dần trở nên nghiêm túc: “Ngươi để ý Gia Ngọc, ta đi vào xem thử, nam nhân này rất nguy hiểm, quần áo trên người hắn cũng có thể chuyển hóa thành vật phẩm đặc thù.”
Ánh mắt Camilleri nhìn Dương Vạn Tài như trăng sáng được sao vây quanh, đi vào cửa chính phủ thành chủ dự định xem tình huống một chút.
Đương nhiên Triệu Khách rất đồng ý điều này, vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm, ngươi cứ đi đi, Gia Ngọc có ta đây.”
Thấy thế, tuy trong lòng Camilleri cảm thấy nghi ngờ, nhưng nghĩ đến sự tiến bộ của Gia Ngọc trong khoảng thời gian này cũng yên tâm.
Đừng thấy Gia Ngọc đi theo Âu Dương Xu chưa được mấy ngày, nhưng thực lực lại tăng trưởng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Vương Ma Tử đã chính miệng thừa nhận, dù là người đưa thư trung cấp bỏ ra toàn lực, nếu không muốn đối phó Gia Ngọc cũng không dễ dàng như vậy.
Điều này không chỉ vì thiên phú cường đại của Gia Ngọc, mà là bản thân nàng có sẵn lực lượng cường đại chỉ là không hiểu cách sử dụng, có cao thủ như Âu Dương Xu tốn công sức dạy bảo.
Điều này cũng đơn giản như Gia Ngọc vốn chỉ là một khẩu súng lục có thể giết người, nhưng lúc này lại được lắp thêm viên đạn.
“Gia Ngọc nghe lời!”
Sau khi liên tục dặn dò Gia Ngọc, Camilleri mới trà trộn vào trong đám đông dự định xem rõ ngọn ngành.
Đưa mắt nhìn Camilleri rời đi, ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía chiếc xe ngựa kia.
Xe ngựa được sắp xếp ở bên cửa hông phủ thành chủ, đồng tử ngồi trên xe ngựa cũng được sắp xếp đến chỗ đó.
Chỉ là đồng tử đã giấu cái chậu lớn lóng lánh ánh vàng trên tay vào dưới cái yếm, hình như dưới cái yếm có thứ gì đó giống Không gian giới chỉ.
“Đi! Chúng ta đi tìm đồng tử kia chơi đùa.”
Triệu Khách thấy thế dẫn theo Gia Ngọc nhanh chóng đi vào phủ thành chủ.
Một đoàn người Cam Hoa cách đó không xa thấy Triệu Khách rời đi, vốn người áo đen muốn đuổi theo lại bị Thiệu Băng cản lại: “Đợi chút, phủ thành chủ không phải chỗ khác, bên trong có rất nhiều cấm chế cơ quan, ngươi không có lệnh bài thân phận, đi vào sẽ xảy ra rắc rối.”
“Lệnh bài thân phận!”
Người áo đen quay đầu lại, chỉ thấy Thiệu Băng lấy ra một cái lệnh bài nói: “Cái lệnh bài này chỉ có thể tiến vào một vài nơi, nhưng không có cách nào tìm kiếm hắn.”
Thiếu phụ bên cạnh nói thêm: “Không cần lo lắng, hắn không chạy được, đợi chút nữa còn có giải đấu trù nghệ, chúng ta xem giải đấu trù nghệ này trước, xem có thể xác nhận hắn là một đầu bếp đỉnh phong hay không, tám chín phần mười có thể xác nhận thân phận của hắn.”
“Không sai, đây cũng vì lý do an toàn, chẳng may xuất hiện sai lầm đắc tội thổ dân địa phương, chúng ta không có cách nào tiếp tục phong tỏa đường ra, đến lúc đó xảy ra sai sót, ai cũng không gánh nổi.”
Cam Hoa nói xong, ánh mắt nhìn về phía người áo đen, nói nhỏ: “Đừng quên, chuyện này không chỉ là chuyện cá nhân của tài thần, bên trên càng cân nhắc sâu hơn.”
Bao gồm cả Dương Vạn Tài, tất cả bọn họ đều là quân cờ.
Nếu đã là quân cờ thì phải thành thật làm tốt bổn phận của mình, nếu không kết cục…
Ở một bên khác, trong hành cung bên cạnh.
Triệu Khách dẫn theo Gia Ngọc lén lút trà trộn vào đây.
Lúc đầu Triệu Khách còn lo lắng Gia Ngọc sẽ bị phát hiện, thật sự không ngờ hắn chỉ biểu diễn thuật ẩn nấp của Sắc dục một chút, Gia Ngọc lại nhanh chóng học xong, thậm chí không lâu sau đã trò giỏi hơn thầy.
Nếu không phải Triệu Khách đang lôi kéo tay Gia Ngọc, e rằng cũng nghi ngờ có phải Gia Ngọc đã biến mất rồi không.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên hiểu ra vì sao Âu Dương Xu lại coi Gia Ngọc như trân bảo.
Thiên phú khủng bố như thế, ngay cả Triệu Khách cũng muốn thử truyền thụ một chút trù nghệ cho Gia Ngọc.
Trên đường đi vào hành cung, dù xung quanh có cơ quan cấm chế, nhưng trên cổ chân Triệu Khách có ấn ký của Âu Dương Xu, cơ quan cấm chế nơi này không hề có tác dụng với Triệu Khách, bọn họ bước đi nhẹ nhàng như giẫm trên đất bằng.
Hai người thò đầu ra từ cạnh cửa, nhìn vào bên trong lại nghe thấy bên trong có tiếng cười vui vẻ.
Hài tử trắng nõn kia đang ngồi trong đại điện, ôm một đống hoa quả ăn đến vui vẻ.
Lúc này, chỉ thấy ánh mắt Gia Ngọc sáng ngời, không tự chủ được mở miệng gọi: “Tiểu Bạch!”
Gia Ngọc vừa gọi như thế trong lòng Triệu Khách lập tức thầm kêu không ổn, muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, chỉ có thể nghiêng người kích hoạt Sắc dục nhanh chóng ẩn nấp đi.