“Ôi!”
Đồng tử vốn đang chơi đùa vui vẻ trong một đống trái cây, sau khi nghe được một câu này khuôn mặt nhỏ thay đổi, nhanh chóng lấy ra một khẩu súng kíp từ dưới cái yếm chĩa về phía Gia Ngọc.
Triệu Khách trốn ở sau cửa, thấy thế không khỏi nhíu mày.
Hắn đã ăn nhiều nhân sâm tinh, nhưng chưa từng thấy nhân sâm tinh to gan như vậy.
Triệu Khách rất quen thuộc với đặc tính của nhân sâm tinh, bọn chúng thuộc hệ thỏ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay bọn chúng sẽ chạy nhanh hơn bất kỳ ai, năng lực độn địa trời sinh, e rằng người đưa thư cũng không sánh bằng.
Vốn tưởng một tiếng gọi của Gia Ngọc sẽ khiến tiểu đồng tử này bỏ chạy, không ngờ nhân sâm tinh này rất đặc biệt, chẳng những không chạy còn chĩa súng vào Gia Ngọc, điều này thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ.
Triệu Khách cũng không biết, sau khi Dương Vạn Tài lấy được tinh hoa nhân sâm do Triệu Khách bán ra, tốn hết công sức, không tiếc tiền tài để người ta bắt lấy nhân sâm tinh này từ trong không gian khủng bố.
Lúc đầu Dương Vạn Tài muốn luyện dược, nhưng sau này mới phát hiện luyện chế nhân sâm tinh thành thuốc không có lời.
Cộng thêm không lâu sau Triệu Khách đã bán ra Bánh bao hoàng kim dược, Dương Vạn Tài không còn tâm trạng làm thịt tiểu gia hỏa này nữa, nghĩ lại coi như đang nuôi sủng vật.
Không thể không nói, tên tuổi của tài thần không phải là khoác lác.
Vị Dương Vạn Tài này vì huấn luyện nhân sâm tinh đã tốn rất nhiều sức lực, mỗi ngày dùng đủ loại kỳ trân dị quả để dụ dỗ, từng bước một huấn luyện nó, lúc này mới khiến tiểu gia hỏa này dần trở nên to gan.
Phải biết rằng nhát gan là thiên tính của nhân sâm tinh, muốn nhân sâm tinh thay đổi thiên tính, quá trình này giống như đợi Ô Tác Phổ trưởng thành đánh lén Vương Nhất, vô cùng khó khăn.
Cũng chỉ có vị Tài thần này mới có suy nghĩ và sức lực như vậy, đổi lại là người khác có lẽ đã sớm cho vào nồi ninh nhừ.
Đồng tử nhìn lên, sau khi đối phương thấy là một tiểu nữ hài mới chậm rãi buông bỏ lòng đề phòng, chĩa họng súng xuống đất.
Mặc dù đã đặt súng xuống, nhưng sau khi cẩn thận đánh giá Gia Ngọc vẫn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt dần nở nụ cười thu lại súng kíp trên tay, nó cầm một quả táo, tiện tay cắt quả táo ra rồi đưa cho Gia Ngọc.
Ánh mắt Gia Ngọc sáng ngời, hiếm khi nào có người muốn chơi với nàng, tâm tư của nàng quá đơn thuần, đã sớm ném việc “mượn” cái chậu vàng mà Triệu Khách đã nói ra sau đầu, bước từng bước nhỏ chạy đến.
Nàng đưa tay nhận táo cho vào miệng cắn một cái, vẻ mặt thỏa mãn cùng tò mò nhìn chằm chằm đồng tử: “Tiểu Bạch, ngươi chỉ có một mình?”
“Tiểu Bạch??”
Đồng tử ngạc nhiên cúi đầu nhìn mình, ừ, đúng là rất trắng, có lẽ do ăn nhiều kỳ hoa dị quả, kích thước của đồng tử không lớn nhưng da thịt lại rất trắng.
Vì vậy nó cũng miễn cưỡng chấp nhận cách gọi này của Gia Ngọc, tuy rất đơn giản nhưng so với cái tên Vương Tài mà Tài thần đặt cho nó lại dễ nghe hơn nhiều.
Đồng tử không nói gì chỉ gật đầu, nhưng dù là vậy cũng khiến Gia Ngọc vui vẻ ghê gớm.
Dù sao cùng là hài tử, đã rất lâu rồi nàng không chơi đùa với người khác vui vẻ như vậy.
Đồng tử nở nụ cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng nõn nà của Gia Ngọc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó chỉ sang bên cạnh.
Gia Ngọc nhìn sang, thì ra bên cạnh còn có một quả bóng da và đủ loại đồ chơi.
Hiển nhiên đều là đồ mà Dương Vạn Tài chuẩn bị cho đồng tử.
Gia Ngọc thấy thế vô cùng vui vẻ đi qua, nhìn những món đồ chơi này không khỏi hâm mộ nói: “Những cái này là cái gì, có thể chỉ ta không?”
Đồng tử gật đầu cũng đi sang đó, chỉ là thuận tay cầm chuôi dao gọt trái cây này lên.
Từng bước một đi tới, chỉ thấy đồng tử há miệng để lộ ra hàm răng như răng cưa, ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng Gia Ngọc, vung tay đâm một dao.
Dao gọt trái cây bén nhón lộ ra tia sáng lạnh trong không khí, nhưng lúc lưỡi dao còn chưa chạm vào Gia Ngọc, đã thấy Gia Ngọc quỷ thần xui khiến nghiêng người tránh một cái, một tay khác nhanh như tia chớp đặt lên mu bàn tay đồng tử, tay nhỏ lật một cái.
Một tiếng “két” vang lên, khuôn mặt đồng tử cũng nhăn nhó thành một đoàn.
“A!”
Lúc này Gia Ngọc mới lấy lại tinh thần, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Triệu Khách trốn ở sau cửa lại nhìn rõ ràng.
Trong khoảng thời gian này Âu Dương Xu dạy bảo Gia Ngọc, có một số động tác phải lặp đi lặp lại ba bốn lần, lấy thiên phú của Gia Ngọc chỉ cần hai lần là đủ, bốn lần đã tạo thành phản xạ có điều kiện.
Một chiêu Chiết mai thủ vừa rồi, bản thân Gia Ngọc cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ theo bản năng làm ra mà thôi.
Nhưng một chiêu này cũng không nhẹ, một cái đã bẻ gãy tay nhân sâm tinh này.
Nó đau đến run rẩy nhưng cũng không dám kêu to, mà nhân lúc Gia Ngọc chưa lấy lại tinh thần, tay kia nhanh chóng nắm lấy trái cây ở sau lưng đưa cho Gia Ngọc.
“Ngươi, ngươi muốn gọt trái cây cho ta ăn?”
Gia Ngọc không hiểu ra sao, nhìn trái cây chỉ đơn thuần tưởng Tiểu Bạch muốn gọt trái cây cho mình, mình lại làm nó bị thương, vẻ mặt trở nên khó chịu.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không cố ý.”