Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1874 - Chương 1874 - Đại Công Cáo Thành (2)

Chương 1874 - Đại công cáo thành (2)
Chương 1874 - Đại công cáo thành (2)

Gia Ngọc không có cách nào liên tục xin lỗi đồng tử, nhìn bàn tay sưng lên của đồng tử, Gia Ngọc càng nghĩ càng băn khoăn, đưa tay nắm lấy tay còn lại của đồng tử: “Ngươi, ngươi, ngươi đánh ta đi, không sao cả, ngươi cứ đánh ta thật mạnh, ta không đánh trả.”

Đồng tử lập tức lắc đầu, tỏ vẻ không muốn.

Là một nhân sâm tinh, sao nó có thể dễ dàng để lộ ra mục đích của mình.

Gia Ngọc càng băn khoăn hơn, kéo mạnh tay của đồng tử, muốn để nó đánh mình, kết quả… “Rắc!”

Theo một tiếng động vang giòn, dường như toàn bộ bầu không khí đều cứng đờ.

Đồng tử trợn mắt, lần này không nhịn được nửa kêu thảm “oa oa oa”, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Đột nhiên hơi hối hận, nó hối hận vì lôi kéo với nữ hài này, nên một dao đâm chết nàng, ăn thịt của nàng, uống máu của nàng.

Gia Ngọc nhìn tay còn lại bị mình kéo gãy xương, vành mắt hơi ẩm ướt, người không biết còn tưởng là đồng tử bắt nạt nàng.

“Tiểu Bạch, ta, ta không cố ý…”

Giọng Gia Ngọc mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt tí tách rơi xuống, nàng thật sự không cố ý.

Nhưng Gia Ngọc chưa từng nghĩ đến, là tiểu nữ hài trọng sinh trong long thai, thứ kinh khủng tuyệt đối không chỉ có thiên phú.

Đừng quên lúc trước Vương Ma Tử lấy tên nàng ra nói đùa, nàng lại một phát suýt thì nuốt sống Vương Ma Tử.

Trong lúc nhất thời, Gia Ngọc càng nghĩ càng uất ức, cúi đầu không dám nhìn vào mắt đồng tử nữa.

Đồng tử thấy thế trong mắt phát ra sát ý dày đặc, nó sắp phát điên, nó lại bị một nha đầu làm cho gãy cả hai tay.

Nhìn Gia Ngọc cúi đầu, chỉ thấy đôi mắt đồng tử đỏ au, mở to cái miệng để lộ ra hàm răng bén nhọn của mình, hung hăng cắn về phía đầu Gia Ngọc, dường như dự định bắt đầu ăn từ đầu trước.

Một phát này vừa nhanh vừa mạnh, Triệu Khách trốn sau cửa không nhịn được tiếc nuối lắc đầu.

Nhưng hàm răng bén nhọn có thể cắn nát kim loại gặm mạnh vào đỉnh đầu Gia Ngọc, còn chưa chờ trên mặt đồng tử xuất hiện nụ cười, khuôn mặt kia đã đau đớn vặn vẹo thành một đống.

Cảm giác một cái cắn này không phải đầu người, mà có thể so với cắn kim cương.

Hàm răng có thể cắn nát đá gãy vàng lại bị nứt ra mấy lỗ.

“A! A! A!”

Đồng tử đau đến oa oa kêu thảm, há mồm phun ra, từng cái răng gãy bị phun ra trên tay.

Nó là yêu quái lại uất ức đến mức rơi nước mắt hối hận.

Nó hối hận, hối hận vì vừa rồi không dùng một phát súng bắn chết tên tiểu tiện nhân này.

Lúc này hai tay bị gãy xương, ngay cả hàm răng tốt của nó cũng chia năm xẻ bảy.

Suy nghĩ duy nhất của đồng tử là rời đi, đi càng xa càng tốt, mình không thể trêu vào tai tinh này thì trốn đi.

Vừa nghĩ đến đó, đồng tử quay người nhảy tư thế lặn xuống nước, muốn trốn vào trong đất.

Nó quyết tâm đi tìm chủ tử, để chủ tử dùng tiền đập chết nàng.

Nhưng ngay lúc đầu đồng tử sắp tiến vào trong đất, cổ chân siết chặt, cả người bị rút ra từ trong đất.

Giọng nói ngây thơ vang lên bên tai khủng bố không khác gì ác mộng với đồng tử.

“Tiểu Bạch, ngươi đừng đi, ta không cố ý.”

Quay đầu nhìn, chỉ thấy Gia Ngọc đưa tay kéo chân đồng tử.

Chiều cao của Gia Ngọc không khác đồng tử bao nhiêu, nhưng cứ thế dùng một tay xách đồng tử lên giữa không trung, nước mắt rưng rưng như không nỡ rời xa đồng tử.

Thấy thế, đồng tử tức giận hét lên, một hàng nước mắt nước mũi tuôn rơi, phát ra tiếng kêu oa oa.

Nó cầu xin Gia Ngọc thả nó đi.

Đáng tiếc, đồng tử nhân sâm tinh này còn lâu mới lớn tuổi bằng những nhân sâm tinh trên tay Triệu Khách.

Tuy được tên thổ hào Dương Vạn Tài này chăm sóc, ăn đủ loại kỳ hoa dị quả nhưng lại không biết nói chuyện.

So sánh với những nhân sâm tinh trên tay Triệu Khách, không chỉ năm tháng lâu dài, càng có một vị lão tổ nhân sâm phù hộ.

Cộng thêm không gian khủng bố lúc ấy là ở Oa quốc, đất đai rất thích hợp cho yêu vật sinh trưởng, tất nhiên có thể mở miệng nói tiếng người.

Lúc này đồng tử nóng nảy đến oa oa kêu to, Gia Ngọc thấy đồng tử khóc ròng ròng, điều này khiến Gia Ngọc càng không nỡ buông ra.

“Để ta!”

Từ đầu đến cuối Triệu Khách vẫn trốn ở sau cửa, thật ra vừa rồi đã muốn ra tay nhưng tò mò Gia Ngọc có thể ép buộc đồng tử đến mức độ nào, nên kiên nhẫn không ra tay.

Nhưng nhìn tình huống hiện tại, hắn còn không đi ra, biết đâu chút nữa Gia Ngọc lại không cẩn thận để cây nhân sâm tinh béo lùn chắc nịch này chạy mất.

“Ta, ta không cố ý!”

Thấy Triệu Khách xuất hiện, vẻ mặt Gia Ngọc càng uất ức hơn, như hài tử làm chuyện xấu bị trường học mời phụ huynh, ánh mắt đầy lo lắng.

Nhưng Triệu Khách sẽ không trách cứ Gia Ngọc, không chỉ không trách cứ, ngược lại còn vỗ vai Gia Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Không sao, việc còn lại cứ giao cho ta.”

“Ngươi có thể chữa khỏi cho hắn?” Ánh mắt Gia Ngọc nhìn về phía Triệu Khách, trong lòng hy vọng Triệu Khách có thể chữa cho đồng tử.

Nhưng đồng tử thấy Triệu Khách lại như chuột thấy mèo, lông tơ cả người dựng đứng.

Mặc dù Triệu Khách không có sách tem, nhưng trong máu thịt đã sớm tràn ngập một mùi thơm đặc biệt, là hương vị để lại sau khi đã ăn nhiều nhân sâm tinh.

Bình Luận (0)
Comment