Loại mùi vị này là mùi thơm nức mũi với những yêu quái khác, nhưng với đồng tử lại giống mùi vị của tử vong, khiến nó cảm thấy sợ hãi từ sâu trong lòng.
“Đương nhiên, ngươi yên tâm, ta là chuyên gia ở phương diện này.”
Triệu Khách nhếch miệng cười một tiếng, vỗ ngực đảm bảo với Gia Ngọc.
Nhưng đồng tử lại tỏ ra hoảng sợ và tuyệt vọng, giãy giụa muốn tránh khỏi tay của Gia Ngọc.
Chỉ có điều Triệu Khách không cho đồng tử cơ hội phản kháng, trực tiếp nắm lấy bím tóc chổng lên trên đầu đồng tử.
Người khác không biết về cái bím tóc này, nhưng Triệu Khách rất rõ ràng đây là nhược điểm của nhân sâm tinh.
Cũng như người đào nhân sâm đi vào núi sâu, lúc đào nhân sâm sẽ buộc dây đỏ lên đầu nhân sâm.
Triệu Khách một tay nắm chặt bím tóc của nhân sâm tinh, sắc mặt đồng tử trắng bệch, trong lòng sinh ra cảm giác hoảng sợ trước nay chưa từng có, cảm giác lực lượng của mình đang nhanh chóng biến mất.
“Tiểu Ngọc, ngươi xem bên kia có cái gì?” Lúc này Triệu Khách đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ.
Gia Ngọc ngạc nhiên, xoay người nhìn sang.
Không biết vì sao trong nháy mắt thấy Gia Ngọc quay người, đồng tử đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên tối tăm, trong chốc lát một tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương vang lên.
Đáng tiếc Triệu Khách cũng không phải Gia Ngọc, trở tay vỗ một cái vào gáy đồng tử, đánh đồng tử nổi đom đóm mắt, thân thể không tự chủ được bắt đầu hiện ra bản thể.
Hắn nhanh chóng ném nó vào trong Không gian giới chỉ, vỗ tay, trong lòng đắc ý thầm nghĩ: “Đại công cáo thành.”
“Nó cứ đi như thế?”
Trên đường trở về, Gia Ngọc ngồi trên vai Triệu Khách, trên tay cầm một quả đào ăn say sưa ngon lành, nhưng hiển nhiên một quả đào không đủ chặn miệng Gia Ngọc, trên đường đi vẫn líu lo không ngừng vặn hỏi Triệu Khách.
“Ừm, ngươi xem đống hoa quả kia đều là quà nó tặng ngươi, lần sau gặp được nó, ngươi phải cảm ơn nó thật tốt.”
Triệu Khách rất nghiêm túc giải thích với Gia Ngọc, vì sao sau khi Gia Ngọc xoay người lại, lại phát hiện Tiểu Bạch biến mất.
“A!”
Gia Ngọc gật đầu, vẻ mặt hơi mất mát, cúi đầu ăn quả đào trên tay mình.
Lúc này, Triệu Khách ngẩng đầu lên, thấy Camilleri xông đến từ hành lang xa xa, đầu đầy mồ hôi nhìn về phía hai người, vẻ mặt cứng đờ cũng dịu đi nhiều.
“Hai người các ngươi chạy đi đâu, ta đi tìm ngươi một vòng lớn.”
Không biết tức giận hay là nóng nảy, Triệu Khách đột nhiên cảm thấy trong khoảng thời gian này ở chung, Camilleri nói tiếng Trung càng ngày càng tốt.
“Đi chơi một chút, xem ngươi lo lắng kìa, sao nào, vị quý nhân kia là ai?”
Triệu Khách giả vờ ngây ngốc nói.
Nghe Triệu Khách nhắc đến chuyện này, Camilleri lại kéo cánh tay Triệu Khách, khẽ nói: “Tình huống không thích hợp, chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng rời đi.”
Còn cần Camilleri nhắc nhở chuyện này sao?
Trong lòng Triệu Khách lo lắng hơn bất kỳ ai, nhưng bây giờ không nghĩ cách làm lớn chuyện, muốn giết ra ngoài?? Nằm mơ đi.
Camilleri thấy trên mặt Triệu Khách không có biểu cảm gì, không nhịn được thở sâu, nghiêm túc nói: “Ngươi có nghe nói chưa, Tài thần cũng chính là Dương Vạn Tài trên hạng nhất Huyền Thưởng Bảng.”
Camilleri nói xong, lại kể sơ qua những việc mà mình tìm hiểu được cho Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách đã sớm biết rõ ràng những chuyện này, thậm chí Triệu Khách còn biết được nhiều điều hơn từ chỗ Trần Phiên.
Chỉ là hắn cố ý giả vờ không biết mà thôi.
“Hóa ra là vậy.”
Triệu Khách giả vờ như mới hiểu ra, trong lòng tẻ nhạt vô vị, dù sao ôn lại tin tức mà bản thân đã sớm biết cũng rất nhàm chán, còn phải phối hợp với Camilleri tỏ ra ngạc nhiên.
Sau khi nhìn Camilleri nói xong, lại muốn tiếp tục nói nữa, cuối cùng Triệu Khách không chịu nổi trực tiếp cắt ngang Camilleri.
“Vậy ngươi có cách nào rời khỏi nơi này không?”
Camilleri ngạc nhiên, không khỏi chìm vào suy nghĩ.
Thấy thế, Triệu Khách biết nàng căn bản chưa nghĩ ra, vì vậy Triệu Khách cũng không muốn nói thêm về chuyện này với Camilleri.
Cũng không phải Triệu Khách không tin nàng mà là nói nhiều sai nhiều, trước khi xác định có thể kéo cả Camilleri xuống nước, Triệu Khách không định để Camilleri biết được quá nhiều chuyện.
“Đi!”
Triệu Khách co cẳng đi về phía trước.
Camilleri thấy Triệu Khách lại đi đến đại điện phủ thành chủ, trong lòng không khỏi giật mình: “Ngươi đi đâu vậy, đừng đi sang bên đó.”
Triệu Khách cũng không quay đầu lại nói: “Đã sắp đến giữa trưa, ngươi không ăn cơm à, thành chủ vẫn đang chờ đấy.”
Triệu Khách vừa nói vậy, Camilleri mới nhớ đến mục đích chủ yếu khiến Âu Dương Xu dẫn bọn họ đến đây là gì.
Nàng không còn cách nào chỉ có thể đi theo sau lưng Triệu Khách, đi về phía đại điện.
Sau khi Triệu Khách chạy tới, phát hiện quản sự đang đứng chờ Triệu Khách, một vài người thấy Triệu Khách không khỏi mỉa mai.
“Còn tưởng hắn không dám tới.”
“Hừ hừ, nếu ta là hắn sẽ không tới, mất mặt.”
Hình ảnh Triệu Khách ăn cơm vào lúc sáng sớm đã truyền khắp bên trong phủ thành chủ.
Lúc này, cả đám người ở đây đều chờ xem trò cười của Triệu Khách.
Đừng nói người hầu, ngay cả quản gia cũng nghiêm mặt, sắp xếp cho Triệu Khách chờ ở phía sau.
Đối với quản gia, tên ngốc Triệu Khách này nghiễm nhiên là một tên lừa đảo ở đầu đường, đợi chút nữa lên đài chắc chắn sẽ để lộ ra sơ hở, đến lúc đó không có kết quả gì tốt.
Đương nhiên hắn ta sẽ không lãng phí quá nhiều miệng lưỡi với Triệu Khách.