Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1876 - Chương 1876 - Kẻ Địch Gặp Nhau (2)

Chương 1876 - Kẻ địch gặp nhau (2)
Chương 1876 - Kẻ địch gặp nhau (2)

Triệu Khách nhập gia tùy tục, giao Gia Ngọc cho Camilleri, một mình đi vào căn phòng nhỏ chờ đợi, đương nhiên thuận tiện kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.

Lấy ra cái yếm nhỏ của đồng tử, Triệu Khách tìm kiếm một lúc, quả nhiên phát hiện một cái túi nhỏ không đáng chú ý ở phía sau cái yếm.

Triệu Khách nắm lấy cái túi, ý thức xâm nhập vào, quả nhiên bên trong là một không gian trữ vật nhưng còn lớn hơn tưởng tượng của Triệu Khách.

Không gian lớn bằng hai cái sân bóng rổ, dù là cái Không gian giới chỉ trên tay mình cũng còn lâu mới bằng được.

Điều khiến Triệu Khách nghiến răng nghiến lợi là, bên trong còn có đồ vật không gian trữ vật.

“Đây mẹ nó là kho quân dụng?”

Nhìn đồ vật bên trong không gian, trong lòng Triệu Khách không khỏi nghĩ mà sợ, vốn tưởng hắn hiểu rõ nhân sâm tinh, bắt được tên này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Lại không ngờ tiểu gia hỏa này có nhiều át chủ bài như thế.

Nếu không phải vẻ ngoài của Gia Ngọc lung linh đáng yêu, qua mắt được nhân sâm tinh, vậy kết quả chắc chắn là vừa gặp mặt đã bị phế sạch hai cánh tay.

Nếu là hắn tiến lên, e rằng chưa chắc đã chiếm được lợi ích gì.

Triệu Khách cũng không biết, thật ra suy nghĩ trong lòng Dương Vạn Tài còn xa hơn cả suy nghĩ của Triệu Khách.

Hắn ta nuôi nhốt nhân sâm tinh là coi trọng năng lực độn địa cường đại của nhân sâm tinh, tới lui vô ảnh, độn hành ngàn dặm.

Nó lại là cây cỏ thành tinh, trừ khi là người đưa thư hệ tự nhiên cường đại, dù có người đưa thư phát hiện cũng không thể làm gì nhân sâm tinh.

Cộng thêm Dương Vạn Tài có tài lực kinh khủng, hoàn toàn có thể trang bị cho đồng tử đến tận răng.

Nếu có thể bỏ thêm nhiều tâm huyết tiến hành bồi dưỡng, tương lai chắc chắn là một đòn sát thủ rất cường đại.

Hiện tại, thứ ở dưới cái yếm của đồng tử chỉ là một món đồ chơi mà Dương Vạn Tài tiện tay cho đồng tử mà thôi, vừa hay để nó học tập làm quen một chút.

Cho dù là vậy, cũng khiến Triệu Khách nhìn đến hoa mắt chảy nước miếng, ít nhất đối với hắn hiện nay, những thứ này là một khoản tài phú to lớn hiếm có.

“Kiếm lời, kiếm lời, lần này đúng là kiếm lời không lỗ.”

Triệu Khách nhếch miệng cười một tiếng, bên trong có quá nhiều đồ vật, hiện tại hắn chỉ có thể nhìn đơn giản sơ qua một chút, cộng thêm không có sách tem nên Triệu Khách cũng không thể giám định được.

Dự định sau khi trở về lại giao Heo mập giám định đồ bên trong một chút, tìm được vật phẩm có giá trị từ trong đó.

Lúc này lỗ tai Triệu Khách khẽ lay động, nhanh chóng thu cái yếm vào trong Không gian giới chỉ.

“Ông!”

Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe, Triệu Khách nhìn lên.

“Là ngươi!”

Cửa phòng bị đẩy ra, một nữ nhân mặc váy dài đi vào, người này không phải ai khác chính là Lộ Hạo.

Tuy Triệu Khách đã nhờ Lộ Hạo làm việc kia, nhưng không ngờ Lộ Hạo sẽ không dùng cách này để xuất hiện ở trước mặt hắn.

Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới một lát, trong mộc mạc mang theo vẻ thanh tú, chỉ là dưới lớp trang điểm ngây ngô luôn có vẻ lẳng lơ như có như không, khỏi phải nói rất cám dỗ người ta.

Nhưng Lộ Hạo đã đến, Triệu Khách không thể không nói cho Lộ Hạo biết việc có lẽ Sở Hương Vân có vấn đề ở phương diện nào đó.

“A! Chỉ là cái này.”

Lộ Hạo che miệng cười quyến rũ, vỗ vai Triệu Khách: “Việc nhỏ, hắn không được, ta được.”

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái khiến người nghe tê dại, nhưng Triệu Khách lại không nhịn được rùng mình, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Lộ Hạo.

Thấy thế, Lộ Hạo cũng không cảm thấy ngạc nhiên, đưa tay ra: “Đúng rồi, cho ta mượn ít đồ.”

“Cái gì??”

Triệu Khách cảnh giác nói.

Thấy thế, Lộ Hạo ai oán liếc nhìn Triệu Khách một cái, khẽ nói bên tai Triệu Khách.

Triệu Khách không nhịn được nhướn mày: “Ngươi theo dõi ta?”

“Cần sao? Linh hồn của ngươi đặc biệt như vậy, đêm hôm đó chuồn đi, tất nhiên ta có thể phát hiện được, lấy ra đi, ta đang giúp ngươi đấy.”

Triệu Khách gật đầu, lấy ra một bình nhỏ từ trong Không gian giới chỉ, ném cho Lộ Hạo.

Nhưng Triệu Khách vẫn không nhịn được tò mò: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Lộ Hạo nhận lấy cái bình, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, để lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng: “Bí mật.”

Lộ Hạo nói xong lại nhanh chóng rời đi, vì đã sắp đến lượt hắn ta ra sân.

Đại điện phủ thành chủ.

Theo từng tiếng tấu nhạc, vũ cơ mặc váy dài màu xanh uyển chuyển nhảy múa trong tiếng nhạc.

Cả đám người ngồi ngay ngắn hai bên, nhìn đến say sưa ngon lành.

Trong ấn tượng của rất nhiều người, loại vũ cơ nhạc khúc này chỉ dừng lại trên phim truyền hình, mấy củ hành xanh gầy gò vớ va vớ vẩn vặn vẹo váy mấy lần mà thôi.

Nhưng đó là phim truyền hình, không thể tốn quá nhiều kinh phí vào đoạn phim mười mấy giây ngắn ngủi được.

Cho nên chắc chắn sẽ làm qua loa bịa lung tung, khiến người xem phản cảm.

Nhưng trước mặt là vũ cơ và nhạc khúc chân chính, đều là thanh nhạc đầy đủ, vũ sắc song tề.

Cho dù là đám người đưa thư Cam Hoa cũng không nhịn được xem đến tập trung.

“Tài thần, vẫn không tìm được Vượng Tài, không biết tiểu tử này đã chạy đến nơi nào.”

Lúc này, Dương Vạn Tài ngồi ngay ngắn trên ghế thân khách bên cạnh Sở Hương Vân, dáng ngồi ngay ngắn lại có vẻ nhẹ nhàng phóng khoáng, dáng vẻ quý công tử ôn hòa nho nhã phong độ.

Bình Luận (0)
Comment