Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1877 - Chương 1877 - Canh Xương Hầm

Chương 1877 - Canh xương hầm
Chương 1877 - Canh xương hầm

Nhưng sau khi nghe người áo đen sau lưng báo cáo, đôi mắt dưới hàng mày kiếm kia khẽ nhúc nhích, hắn ta không nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu người áo đen tiếp tục đi nghe ngóng tìm kiếm.

Đợi sau khi vũ khúc kết thúc, đám vũ cơ nhao nhao bưng ấm rượu lên, tiến lên rót rượu cho khách nhân.

“Ôi chao!”

Một tên vũ cơ như đứng không vững, thân thể nghiêng đi suýt thì ngã sấp xuống.

Chỉ thấy Sở Hương Vân ngồi bên cạnh tay mắt lạnh lẹ đưa tay ra đỡ, dễ như trở bàn tay đỡ vũ cơ lên.

Trong trường hợp này còn xuất hiện sai lầm như thế, theo lý Sở Hương Vân có thể nổi giận.

Nhưng sau khi Sở Hương Vân ngẩng đầu thấy khuôn mặt của vũ cơ, hắn ta hơi ngơ ngác, khóe môi cong lên một đường cong tinh tế.

Hắn ta thản nhiên chạm vào lòng bàn tay vũ cơ, mỉm cười ra hiệu vũ cơ lui ra.

Đợi sau khi vũ cơ lui ra, Sở Hương Vân vẫy tay ra hiệu quản sự đi tới: “Đi, điều tra xem vũ cơ này là ai.”

Có thể làm quản sự bên cạnh Sở Hương Vân, đương nhiên phải hiểu rõ suy nghĩ của chủ tử nhà mình, sau khi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, hắn ta nhanh chóng phái người đuổi theo.

“Ha ha, Dương huynh đệ, chúng ta vừa quen đã thân, vừa hay bên ta có một trận cá cược, coi như là một tiết mục giải trí đi.”

Sở Hương Vân nói xong, chỉ thấy đám người Cam Hoa ngồi bên cạnh đầy mong đợi.

Ngay sau đó có ba người đi tới từ cửa hông, ánh mắt Dương Vạn Tài nhìn thoáng qua rồi tập trung vào trên người Triệu Khách, ngón tay cầm chén phỉ thúy không khỏi xiết chặt lại, trong thoáng chốc đã im lặng bóp chén rượu trong tay thành bột mịn.

Trên người Dương Vạn Tài bắn ra một luồng sát khí, chỉ cần người ở đây không đần độn đều có thể rõ ràng cảm nhận được.

Đám người Cam Hoa khẽ nhếch khóe môi, dù là Tài thần đối mặt với Vương Cẩu Tử cũng không thể bình tĩnh nổi.

Chặt đứt đường tiền tài của người ta không khác gì giết phụ mẫu.

Đây là đạo lý từ xưa đến nay không đổi, hơn nữa cắt đứt con đường tiền tài không phải chạm đến vảy ngược của Tài thần sao, chẳng trách lại nổi giận như thế.

Nhưng không chỉ đám người Cam Hoa để ý đến cơn giận trong lòng Dương Vạn Tài, Âu Dương Xu luôn đứng bên cạnh Sở Hương Vân cũng không nhịn được cau mày.

Sở Hương Vân lại làm như không thấy chuyện này, ngược lại đứng lên đưa tay nắm lấy quyền trượng bên cạnh chỗ ngồi.

Triệu Khách liếc mắt nhìn trộm, cây quyền trượng này thật sự giống như tiểu thiếp kia đã nói, ánh vàng lóng lánh, trên đỉnh quyền trượng khảm nạm rất nhiều bảo thạch, bảo thạch lồi ra như là kim cương mặt lồi được đính trên nhẫn kim cương.

Từng tầng bảo thạch đan xen vào nhau, đảm bảo mỗi một viên bảo thạch có thể lộ ra với diện tích đủ lớn.

Trong ánh sáng nhạt chiếu xuống, ánh cầu vồng rực rỡ cực kỳ chói mắt.

Triệu Khách thầm ước lượng trong lòng, lại nhìn nắm đấm của mình một chút, đoán chừng chỗ thô nhất của truyền trượng cũng to hơn nắm đấm của hắn một vòng.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách không nhịn được liếc nhìn nữ nhân mà hắn từng gặp ở trên đảo một lần, nàng đang ngồi trên cái bàn sau lưng Sở Hương Vân.

E rằng nữ nhân này là Lý Tinh mà vị tiểu thiếp kia đã nhắc đến, cũng là nữ nhân do Mân Côi đoàn đưa đến bên cạnh Sở Hương Vân.

Triệu Khách nhìn cây quyền trượng ánh vàng rực rỡ kia, lại nhìn Lý Tinh, trong đầu không nhịn được bổ não hình ảnh mà vị tiểu thiếp trốn đi đã kể.

Hình ảnh đó, thật sự… Không thể miêu tả.

Nhưng bây giờ giờ nhìn sắc mặt nữ nhân hồng nhuận phơn phớt rất bình thường, không hề có chút khó chịu nào.

Điều này không khỏi khiến Triệu Khách thầm duỗi ngón tay cái, một nữ nhân “trâu” như thế, Triệu Khách chỉ có thể nói trong lòng: “Bội phục.”

“Giới thiệu một chút, sư đệ của ta nói cho ta biết, vị đại sư này là đầu bếp tốt nhất trên đời, hai vị đại sư phụ trong phủ ta lại thấy không phục, nhân cơ hội ngày hôm nay để đôi bên luận bàn một chút, cũng để mọi người có lộc ăn.”

Sở Hương Vân mở miệng giới thiệu.

Đám người Cam Hoa chỉ gật đầu, trên khóe miệng Dương Vạn Tài lại nở nụ cười như có như không, không nói ra được là thái độ gì.

Nhưng ai cũng có thể cảm giác được, ánh mắt hung ác kia vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.

“Nếu luận bàn, không bằng thêm chút phần thưởng đi.”

Lúc này Thiệu Băng lại đưa ra đề nghị, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vừa hay chỗ ta có một viên đá thủy tinh đặc thù có thể gọi đến lôi điện, cũng coi như một món bảo vật nho nhỏ, ai thắng thuộc về người đi.”

Chỉ thấy trên tay Thiệu Băng là một viên đá thủy tinh màu xanh nhạt, thỉnh thoảng bắn ra tia hồ quang điện nhỏ xíu trong không khí.

Đúng là trông rất đặc biệt, Triệu Khách lạnh nhạt nhìn thoáng qua, trong lòng bĩu môi khinh thường: “Nghèo kiết xác!”

Một món đồ loại đá năng lượng rách rưới còn tưởng là bảo vật?

Đoán chừng tùy tiện lấy một món đồ chơi nào từ trong cái yếm của nhân sâm tinh, cũng đáng tiền hơn thế này.

Tuy Triệu Khách khinh thường, nhưng ánh mắt hai tên đầu bếp bên cạnh lại sáng ngời.

Tuy thắng tên ngốc này là việc dễ như trở bàn tay với bọn họ, nhưng đạt được một món bảo vật cũng là việc rất vui vẻ.

Nhưng Thiệu Băng nói xong, Cam Hoa lại thuận miệng nói tiếp: “Đã có đồ tốt, nhưng làm vậy cũng không có chút áp lực nào, nếu người nào thua sẽ chém đứt đầu người đó, thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment