“Thành chủ, thời gian đã gần hết, có thể bắt đầu.”
Quản sự khẽ nhắc nhở.
Sở Hương Vân nghe vậy vui vẻ buông chén rượu trên tay xuống, dường như đã không kịp chờ đợi đứng lên: “Vậy nhanh mang đồ ăn lên đi.”
“Vâng!”
Quản sự đáp lời, xoay người giọng nói bén nhọn hô lên: “Mang thức ăn lên!”
Ba món ăn được mang lên theo thứ tự, trong đại điện lập tức tràn ngập mùi thơm dày đặc.
Triệu Khách cũng theo hai vị đầu bếp đi vào đại điện chờ đợi.
Vẻ mặt hai vị đầu bếp đứng bên cạnh Triệu Khách còn phức tạp hơn cả Triệu Khách.
Trong lòng cảm thấy hoang đường với món canh xương hầm của Triệu Khách, chỉ là canh xương hầm mà thôi có gì hay mà uống.
Nếu nói là sơn hào hải vị, tốn thời gian hai ba ngày dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm thành canh, hương vị đậm đà đó chắc chắn là món ngon tuyệt hảo.
Nhưng chỉ một canh giờ lại làm canh xương hầm, có thể ngon miệng thế nào?
Nhưng không biết vì sao trong lòng bọn họ luôn bàng hoàng lo lắng, vẻ ngoài ung dung bình tĩnh cùng với tài dùng dao kinh khủng mà Triệu Khách thể hiện ra luôn khiến hai người thấy xấu hổ.
Chỉ với một phần tạo nghệ dùng dao này, đã đủ chứng minh tạo nghệ của đối phương trên mặt trù nghệ chắc chắn cao hơn hai người, thậm chí vượt xa hai người.
Hiện tại, hy vọng duy nhất của bọn họ là hương vị của món canh xương hầm này không được người ta yêu thích.
“Món ăn thứ nhất, Mãn quán kim hồng.”
Món ăn thứ nhất được mở ra trước mặt mọi người, theo mùi tương thơm ngon đậm đà, ánh mắt mọi người sáng ngời, nhao nhao cầm đũa nhâm nhi thưởng thức.
Một tầng thịt thật dày, lớp da bên ngoài vàng rực xốp giòn, có thể nhận ra sau khi nấu nướng xong lại tiến hành chiên qua dầu, nhưng lại không có cảm giác ngập mỡ.
Cắn một miếng, bên trong lại có nước canh màu vàng, là nước canh được ninh từ một loại cá giảo.
Phối hợp với tương liệu được xào chế trong đĩa, hương vị thật sự rất đặc biệt.
Sở Hương Vân ăn một miếng hài lòng gật đầu, cảm thấy lần này đại sư phụ phát huy vượt xa ngày thường, nhìn về phía Âu Dương Xu nhíu mày.
Dường như đang nói mình chắc chắn thắng trận cá cược này.
Lúc này món thứ hai được đưa lên bàn, mặc dù không kinh diễm như món thứ nhất nhưng cũng rất ngon miệng, hương canh nồng nàn, cũng không có cảm giác mặn ngược lại giải ngấy.
Món ăn này sử dụng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn hiếm có, phải trải qua vài lần nấu nướng.
Có thể làm ra món ăn này trong vòng một canh giờ, hai vị đại sư phụ tự nhận xét cũng đã là cực hạn.
Nhưng trên trán bọn họ vẫn đổ mồ hôi, ánh mắt tập trung vào món ăn thứ ba.
“Hắc hắc, thật ngạc nhiên, không biết món ăn này sẽ bất ngờ như thế nào.”
Hình như tâm trạng của Sở Hương Vân không tệ lắm, nhưng câu nói này là nói với Âu Dương Xu.
Sau khi thưởng thức đồ ăn của hai vị đại sư phụ, trong lòng Sở Hương Vân cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Hừ hừ!”
Âu Dương Xu hừ hai tiếng từ trong lỗ mũi, lại không nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn về phía Triệu Khách, trong lòng không khỏi lau mồ hôi thay cho Triệu Khách.
Hắn ta tin tưởng trù nghệ của Triệu Khách, nhưng Triệu Khách chỉ nấu một nồi nước dùng không có cả thịt, ở dưới đáy bát lại có một miếng củ cải lớn, chỉ thứ đồ chơi này sao? Có thể ăn ngon đến mức nào?
Trong lòng Âu Dương Xu rất nghi ngờ, trong lòng những người còn lại cũng tò mò như vậy.
Nhẹ nhàng mở nắp bát ra, một làn khói mù mang theo mùi hương nhàn nhạt tràn ngập ra.
Ngoài ý muốn, nước canh cũng không trắng đục như sữa trâu giống suy nghĩ của mọi người, ngược lại trông trong suốt, màu sắc nước canh càng có khuynh hướng màu vàng óng.
Chỉ thấy một miếng củ cải thật dày được đặt ở đáy bát.
“Ha ha, cái này là…” Cam Hoa thấy thế không nhịn được nhìn về phía Triệu Khách, hơi có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Thật ra nhìn từ tài dùng dao của Triệu Khách, trù nghệ của Triệu Khách vượt xa hai vị đầu bếp kia, chỉ cần để ý một chút, e rằng hương vị món ăn được xào ra cũng vượt xa hai người khác.
Nhưng hiện tại suy nghĩ của Cam Hoa là, làm biếng.
Một bát canh không có gì lạ như thế, sắc hương vị đều không có, đừng nói đám người Cam Hoa, ngay cả trên mặt Âu Dương Xu cũng hơi không nhịn được.
Trong chốc lát, ngoại trừ ánh mắt nhìn chằm chằm của Dương Vạn Tài, nhìn xác “Vượng Tài” trong bát đến ngẩn người, vẻ mặt những người còn lại đều trở nên kỳ lạ.
Nhưng ngay lúc này, Triệu Khách lại chắp tay trước ngực: “A di đà Phật.”
Một tiếng A di đà Phật mang theo một sợi Phật lực rất yếu ớt tuôn ra, chuông nhạc bên cạnh đại điện của vang vọng.
“Phanh phanh phanh phanh!”
Chuông nhạc độc tấu, tiếng chuông chấn động.
Đám người Cam Hoa ngạc nhiên, chỉ thấy miếng củ cải trong bát lại nhẹ nhàng vỡ ra.
Trông như nụ hoa nở rộ, từng cái cánh giãn ra, một tôn Phật Đà to cỡ móng tay ngồi xếp bằng trong đó, thần thái khéo léo, khuôn mặt hiền lạnh.
Liên hoa ở phía dưới phấp phới, như đã sống lại ở trong bát canh.
Cùng lúc bông hoa nở rộ, một mùi thuốc hơi đắng tỏa ra từ trong canh.
“Bần tăng biết thành chủ đại nhân muốn tiếp đón khách quý, cho nên đưa món ăn này lên cho vị quý nhân này, hoa nở gặp Phật, phú quý vĩnh xương!”
Triệu Khách chắp tay trước ngực, ánh mắt nhìn về phía Dương Vạn Tài, vẻ mặt trang nghiêm nói.