Sở Hương Vân nghe vậy ngạc nhiên, thấy hình ảnh thần kỳ trong bát chợt cười ha hả.
Không nói những thứ khác, chỉ với phần ngụ ý này thật sự khiến Sở Hương Vân cảm thấy có mặt mũi hơn nhiều.
Nhưng đám người Cam Hoa nghe được lời nói của Triệu Khách, càng suy nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Hoa nở gặp Phật??
Ngươi mẹ nó hoa nở gặp Phật, chẳng phải nói các ngươi trực tiếp lên Tây Thiên sao.
Còn phú quý vĩnh xương?
Người khác nói lời này sẽ rất may mắn, nhưng Triệu Khách nói câu này với Dương Vạn Tài, từ trong ra ngoài đều mang theo hương vị khiêu khích nồng nặc.
Đây không phải một món ăn, rõ ràng Triệu Khách đã hạ chiến thư cho bọn họ!
“Hừ, chỉ có chiêu thức hoa mỹ thì không thể được, hãy để ta nếm thử hương vị.”
Sắc mặt Thiệu Băng lạnh lùng, ánh mắt tỏa ra tia sáng lạnh, cầm bát lên nhẹ nhàng uống một ngụm.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, dù hôm nay Vương Cẩu Tử làm ra món ngon trên trời, hắn ta cũng phải cứng rắn mắng một câu cứt chó.
Nhưng uống một ngụm vào cổ họng, vẻ âm tàn lập tức cứng đờ trên mặt Thiệu Băng, chỉ thấy trên da thịt của hắn ta tỏa ra một vòng hồng nhuận phơn phớt, thậm chí không khỏi chảy ra chút mồ hôi, không nhịn được lẩm bẩm: “Dễ chịu!”
Nước canh theo cổ họng vào bụng lại như nước sông vỡ đê, chỉ cảm thấy sự ấm áp lan ra tay chân kinh mạch lại hội tụ vào một chỗ, mang khí thế vạn phu bất đương bay thẳng lên trên đỉnh đầu.
Trong chốc lát khiến người ta tinh thần sảng khoái như đứng trên đỉnh núi tuyết, ngước mắt nhìn ra thiên địa mênh mông, sạch sẽ.
Thậm chí đã lâu rồi Thiệu Băng không có cảm thấy sảng khoái như thế, không nhịn được kêu lên.
Nhưng chẳng mấy chốc Thiệu Băng đã tỉnh táo lại, mở to mắt nhìn, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Chỉ thấy đám người Cam Hoa, Dương Vạn Tài đang dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn ta.
Trong lòng Thiệu Băng thầm kêu không ổn, vội đổi giọng: “Ây… Hương vị quá… Quá…”
Qua nửa ngày, khuôn mặt Thiệu Băng lúc sáng lúc tối, chén canh này là cái gì?
Rõ ràng Triệu Khách đang khiêu khích bọn họ, mặc kệ uống có ngon hay không, mình cũng phải làm mọi thứ có thể như chọn xương trong trứng gà, tìm ra một khuyết điểm.
Nhưng vừa rồi mình đã lỡ lời, bây giờ muốn hắn ta miễn cưỡng nói thứ đồ chơi này là cứt chó.
Chưa nói đến mình sẽ mất mặt, Âu Dương Xu luôn bao che cho Triệu Khách cũng không đồng ý, e rằng Sở Hương Vân sẽ thay đổi cách nhìn với mình.
Do dự một lát, Thiệu Băng đặt cái bát này lên bàn, thở sâu, nhẹ nhàng ung dung ngồi xuống: “Hương vị hơi nhạt.”
Trong lòng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Thiệu Băng chỉ có thể không mặn không nhạt chỉ ra chút vấn đề này.
Triệu Khách đứng bên cạnh khoanh tay trước ngực, cúi đầu như cười mà không phải cười, dáng vẻ phách lối này khiến người ta hận không thể xé mặt của hắn.
Thật ra khuyết điểm mà Thiệu Băng chỉ ra cũng không sai, tất nhiên hương vị món này rất thanh đạm.
Nhưng dù có thanh đạm, vị ngọt cũng là nguyên chất nguyên vị, vào miệng thanh cam, dư vị kéo dài.
Cũng không phải tất cả món ngon đều nhiều muối nhiều hương liệu, ngược lại một món ăn đơn giản nhất nguyên vị nhất càng thách thức công lực của một đầu bếp.
Một nồi canh xương hầm này do Triệu Khách cẩn thận chuẩn bị, phối hợp với cây nhân sâm tinh kia, không chỉ tịnh hóa trên mặt vị giác, càng thêm bổ dưỡng cho huyết nhục của bản thân.
Nếu nói Triệu Khách có chỗ nào không hài lòng với món ăn này, vậy cũng chỉ có một điểm, đó là không thể sử dụng Đại bổ đương quy tiễn bọn họ đi gặp Phật tổ.
“Ừm, đúng là hơi nhạt.”
Sau khi Cam Hoa uống một ngụm nhỏ, sắc mặt hơi ửng đỏ, thật sự không tìm ra khuyết điểm.
Cứng rắn bịa ra lý do chỉ khiến Sở Hương Vân cảm giác bọn họ đang đập phá quán.
Sau khi Cam Hoa nói xong, lại nghe một giọng nói từ tính ôn hòa hiền hậu vang lên: “Hoàn mỹ, món canh cực phẩm.”
Mọi người ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn sang, thấy nơi phát ra giọng nói này lại là Dương Vạn Tài.
Chỉ thấy Dương Vạn Tài dùng một tay cầm bát, nhẹ ngửi vị tươi của nước canh, bờ môi đỏ hồng khẽ thưởng thức nước canh trong bát, lại không phát ra chút tiếng động nào.
Yên tĩnh, nho nhã, trong lúc giơ tay nhấc chân, loại phong cách quý tộc qua nhiều lần gọt giũa như đã hoàn toàn hòa vào trong xương cốt.
“Tài thần!”
Khóe miệng ba vị đoàn trưởng Cam Hoa giật giật, hoàn toàn không ngờ người đưa ra đánh giá hoàn mỹ lại là người muốn ngàn đao băm xác Vương Cẩu Tử nhất, Dương Vạn Tài.
Triệu Khách nhíu chặt lông mày, trong lòng cũng thấy rất bất ngờ với sự đánh giá của Dương Vạn Tài.
Dương Vạn Tài không chỉ một hơi uống cạn sạch nước canh, ngay cả miếng nhân sâm ở đáy bát cũng nhai kỹ nuốt chậm ăn hết.
Bàn tay trắng nõn như tuyết hoa nhẹ nhàng lau sạch khóe môi, lúc này ánh mắt mới nhìn về phía Triệu Khách.
Ánh mắt ôn hòa như ngọc, khiến người ta không nhìn ra vui giận, lại thâm trầm như sóng lớn giấu trong đại dương mênh mông.
Tinh thần Triệu Khách run lên, ánh mắt Dương Vạn Tài khiến trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác nguy cơ lớn lao.
Ở dưới mí mắt hắn ta, hắn bắt nhân sâm tinh được hắn ta nuôi dưỡng, cướp bóc bảo bối giấu trong cái yếm của nhân sâm tinh, thậm chí đứng trước mặt chặt nhân sâm tinh thành tám khối, làm thành một món ăn đưa đến trước mặt hắn ta.