Từ trong ra ngoài đều mang hương vị khiêu khích rõ ràng, là muốn chọc giận đám người Tài thần.
Triệu Khách nghĩ rất đơn giản là muốn chọc tức, đối phương càng tức giận, trả thù càng điên cuồng, hắn mới có thể tìm được cơ hội từ trong cách thức trả thù điên cuồng của đối phương.
Trong nháy mắt Triệu Khách thấy Dương Vạn Tài bóp nát chén rượu, trong lòng đã có một nửa phần thắng, nhưng lúc này Triệu Khách đột nhiên nhận ra, hắn nghĩ Tài thần quá đơn giản.
Tiền có thể thông thần, được gọi là Tài thần.
Vậy nội tình và lòng dạ này không phải thứ mà đám người Cam Hoa có thể so sánh.
“Ừm, đúng vậy, lộng lẫy không xa xỉ, trong thanh nhã lại có mùi vị nguyên chất, đúng là hoa nở gặp Phật, sư đệ, ngươi thắng!”
Mực dù Sở Hương Vân không muốn thừa nhận, nhưng bát canh của Triệu Khách thật sự hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Một bát canh vào bụng, thậm chí Sở Hương Vân cảm giác như ở bụng có một ngọn lửa, tinh thần cả người vô cùng phấn chấn, không diễn tả được sự thoải mái.
So với mỗi lúc trời tối ăn những viên thuốc đặc chế đó, càng có thể chấn động hùng phong.
Mặc dù đã thua cá cược nhưng trong lòng Sở Hương Vân cũng không thấy ngại, thoải mái thừa nhận trù nghệ của Triệu Khách.
Thật sự không biết, đây cũng là đường lui mà Triệu Khách đặc biệt giữ lại.
Triệu Khách mặc kệ những người còn lại, chỉ cần đảm bảo Sở Hương Vân có thể cảm nhận được dược hiệu cường đại của nhân sâm tinh, tin tưởng Sở Hương Vân sẽ vô thức nghiêng về phía hắn.
“Sư đệ, đây là thứ ngươi muốn, cho ngươi!”
Sở Hương Vân tiện tay lấy ra một cái ngọc giáp ném cho Âu Dương Xu.
Sau khi Âu Dương Xu nhận lấy, con mắt cũng híp thành một đường nhỏ, ngoài miệng liên tục khách sáo.
So với dáng vẻ giương cung bạt kiếm mà Triệu Khách nhìn thấy trước đó, hoàn toàn biến thành một người khác, rõ ràng là vẻ ngoan ngoãn sau khi chiếm được lợi ích.
Ngay vào lúc này, Dương Vạn Tài lại đứng lên, cầm viên đá thủy tinh trên tay Thiệu Băng, đi từng bước một đến trước mặt Triệu Khách.
Tay áo phấp phới, tóc dài lay động, khiến mọi người không tự chủ được tập trung ánh mắt vào Dương Vạn Tài.
“Đại sư có trù đạo cao siêu, ta thật bội phục, chút lễ mọn coi như mượn hoa hiến Phật, chúc mừng đại sư.”
Dương Vạn Tài nói xong câu này, hai tay nâng đá thủy tinh đến trước mặt Triệu Khách, khiến một đám người âm thầm khen ngợi.
“Không hổ là quý nhân, những người khiêm tốn, mỹ đức mà trong sách nói tới, e rằng cũng chỉ vậy mà thôi.”
Chứ đừng nói đến một đám người hầu, dù là mấy vị nhân viên chủ sự quan trọng của phủ thành chủ cũng âm thầm giơ ngón cái.
Khóe miệng Triệu Khách giật giật, lấy lại tinh thần, trong lòng không nhịn được chửi ầm lên: “Phi, ngươi không biết xấu hổ, đúng là mượn hoa hiến Phật!”
Dương Vạn Tài làm như vậy, Triệu Khách lại biến thành thấp hơn Dương Vạn Tài một cái đầu, sau cùng lại để hắn ta chiếm mất danh tiếng.
Nhưng Triệu Khách cũng không phải người lương thiện gì, Triệu Khách chưa từng chấp nhận việc vô duyên vô cớ chịu thua thiệt ngầm.
Hắn đưa tay không chút khách sáo nhận lấy viên đá thủy tinh trên tay Dương Vạn Tài, không đợi Dương Vạn Tài đáp lại, Triệu Khách đã bước qua hắn ta.
“Đa tạ thành chủ khen ngợi và tặng thưởng, nhưng bần tăng còn có một điều thỉnh cầu.”
Ánh mắt Sở Hương Vân nhìn về phía Triệu Khách lại nhìn sang Dương Vạn Tài, trong ánh mắt mê ly lộ ra vẻ nghiền ngẫm, gật đầu ra hiệu Triệu Khách nói tiếp.
“Bần tăng bằng lòng dùng khối bảo thạch này đổi lại tính mạng của hai vị đại sư phụ, trời cao có đức hiếu sinh, hôm nay là ngày khách quý đến nhà, giết chóc như thế thật sự không thích hợp, cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, nếu có thể đổi lấy tính mạng của hai vị đại sư phụ, đó mới là công đức vô lượng.”
Triệu Khách nói xong, trên người như có như không sinh ra một sợi Phật quang, khiến Triệu Khách trông càng có vẻ trang nghiêm bảo tướng, lòng đầy từ bi.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Triệu Khách lập tức xuất hiện sự thay đổi.
Lúc đầu, ở trong mắt đám người phủ thành chủ, Triệu Khách chỉ là một tên đầu bếp, nhưng lúc này hình tượng của Triệu Khách lập tức có sự biến hóa về chất.
Hai vị đầu bếp đứng trong góc tường sắc mặt trắng bệch, sau khi nghe Triệu Khách nói xong lại kích động rơi nước mắt đầy mặt, vốn đã là đại nạn rơi xuống đầu, không ngờ còn có đường xoay chuyển, có thể bảo vệ tính mạng.
Triệu Khách cười lạnh trong lòng: “Có ai không biết giả vờ làm người tốt, lão tử không chỉ biết giả vờ làm người tốt, còn có thể tự thêm hào quang!”
“Nói vậy, ta lại biến thành kẻ ác.”
Sở Hương Vân nửa đùa nửa thật nói, nhưng cũng không truy cứu vấn đề này mà nói sang chuyện khác, sai người cho hai đại sư phụ ba trăm kim tệ, về nhà dưỡng già.
Tất nhiên đám người Triệu Khách không có khái niệm gì với ba trăm kim tệ này, thậm chí với Tài thần, có rơi xuống đất cũng chẳng muốn khom lưng nhặt, e rằng xác suất trực tiếp đá bay ra ngoài càng lớn hơn.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đá được.
Nhưng đối với hai vị đầu bếp cũng là khoản tài phú lớn như trời, đủ để bọn họ tuổi già không lo áo cơm, cả nhà thoải mái sống ngày tháng giàu có.
Cũng coi như vì họa được phúc, trong chốc lát sự biết ơn với Triệu Khách càng đến trình độ cao nhất.