Loại thuốc Sinh cơ đan này rất hiếm thấy, sản xuất ở trong không gian khủng bố nên số lượng cực kỳ ít ỏi, cộng thêm tính đặc thù của loại thuốc này giống như tự nhiên.
Ngay cả năng lực đặc thù của Dương Vạn Tài cũng không có cách nào phục chế loại dược vật này.
Có thể nghĩ đến giá trị của loại linh dược cường đại này.
Sau khi ăn viên thuốc này, trừ khi đập đầu nhỏ vụn, nếu không trái tim có bị đâm xuyên qua thì thể phách người đưa thư cũng có thể chống đỡ đến khi dược hiệu phát huy để mọc lại trái tim.
Lý Tinh đã ăn Sinh cơ đan sẽ không xảy ra vấn đề gì mới đúng, nhưng nhìn vẻ mặt thiếu nữ, e rằng việc này không đơn giản như bọn họ đã nghĩ: “Tam tỷ… Nàng… Nàng…”
Thiếu nữ muốn nói nhưng ánh mắt nhìn về phía đám người Tài thần, làm thế nào cũng không nói nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng.
Thấy thế trong lòng Đại Mi càng tức giận: “Nói đi!”
Bị Đại Mi thúc giục như thế, thiếu nữ lại ấp úng dùng giọng nói như con muỗi nói: “Tam tỷ nàng… Sưng lên!”
…
“Nói vậy, e rằng Lý Tinh kia thảm rồi!”
Ở một chỗ khác, trong trạch viện nhỏ, Triệu Khách ăn điểm tâm nghe Lộ Hạo kể lại trong vũ hội hôm qua, hắn ta lại bí mật bôi nước dưa cay lấy từ chỗ hắn lên quyền trượng của Sở Hương Vân, suýt thì phun miếng điểm tâm trong miệng ra ngoài.
Ngạc nhiên một lát, trong lòng cảm thấy khâm phục thủ đoạn của Lộ Hạo, càng không nhịn được nhìn thẳng vào thực lực của Lộ Hạo.
Có thể ngầm giở trò dưới mí mắt hai vị đại cao thủ Sở Hương Vân và Âu Dương Xu, xung quanh còn có đông đảo người đưa thư quan sát, phần thực lực này đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tuy trước đó trong lòng hắn rất đề phòng Lộ Hạo, nhưng vẫn xem thường thực lực của Lộ Hạo, không biết vì sao thực lực của người này giống như tăng trưởng theo kiểu bộc phát.
Mỗi một lần nhìn thấy đều có sự thay đổi về chất, bây giờ càng là sâu không lường được.
Chẳng trách, cho dù Lộ Hạo biết đi dụ dỗ Sở Hương Vân giúp hắn, chắc chắn sẽ phải đối đầu với ba đoàn đội Mân Côi nhưng vẫn chịu giúp hắn.
E rằng phần thực lực này cũng là chỗ dựa của Lộ Hạo.
“Nếu không ngươi cho rằng ta đột nhiên tìm ngươi lấy nước dưa cay làm gì.”
Lộ Hạo mím môi bật cười, nhưng trong lòng cũng đầy tò mò với nước dưa cay của Triệu Khách.
“Nước dưa cay kia rất lợi hai, tay ta chỉ dính một chút đã cảm thấy trên mu bàn tay như bị ném vào trong chậu than, chẳng trách Trần Phiên chưa chịu nổi hai lần đã thành thật phối hợp với ngươi, đưa tất cả con tem cho ngươi chỉ cầu được chết.”
Lộ Hạo giơ tay lên, trên mu bàn tay còn có một mảnh chấm đỏ không bình thường, tuy cảm giác cay đã biến mất, nhưng chỉ chạm nhẹ vào một mảng da thịt này cũng sẽ thấy đâm đau khó nhịn.
Mu bàn tay Lộ Hạo còn như vậy, về phần Lý Tinh…
Không dám tưởng tượng, đêm hôm đó sẽ chấn động lòng người như thế nào.
Triệu Khách nhếch miệng cười một tiếng, dưa cay vốn rất cay, chẳng những không có mùi thơm quả ớt ngược lại càng giống sản phẩm công nghiệp.
Nước dưa cay là hắn dùng Nhiếp nguyên thủ thu lấy tinh hoa, tất nhiên sẽ cay đến mức khiến người ta không thể chịu đựng được.
Không chút khách sáo nói, nếu đôi mắt dính một chút, e rằng chẳng mấy chốc sẽ khiến hai mắt bị đốt mù.
“Đúng rồi, gần đây ngươi cẩn thận một chút, ta nghĩ Tài thần sẽ nhanh chóng đối phó ngươi, gần đây ta phát hiện có ít nhất hơn mười người đưa thư tiến vào Phù Vân thành, e rằng đều đến vì ngươi.”
Lộ Hạo là người đưa thư hệ linh hồn, thời gian đầu gân gà, nhưng đến bây giờ có thực lực khủng bố gia trì, cho dù hắn ta chỉ ngồi yên một chỗ cũng có thể nhẹ nhàng thông qua cảm giác linh hồn, phân biệt ra vị trí ẩn nấp của người đưa thư.
Triệu Khách không nói chuyện, chỉ yên lặng nhét thuốc lá sợi vào trong ống thuốc.
Trông bây giờ hắn rất nhẹ nhàng, nhưng rất rõ ràng trong lòng đã là đêm trước khi bão táp đến.
“Ta đã biết.”
Đốt ống thuốc lên, Triệu Khách mới gật đầu, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng lạnh, lại hiểu rõ hắn nên làm cái gì.
“Đi thôi, thời gian gần đến, ta có thể giúp ngươi thực hiện kế hoạch của ngươi nhưng cũng chỉ có từng đó, còn lại đều phải dựa vào ngươi.”
Lộ Hạo nói xong đứng lên đi ra ngoài.
Triệu Khách ngạc nhiên: “Đi đâu?”
Nhưng Lộ Hạo không nói chuyện, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Khách nghe thấy có người gọi cửa, chính là vị quản sự trong phủ thành chủ kia.
Triệu Khách không hề động đậy, chỉ nhìn Lộ Hạo đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân càng đi càng xa.
“Hít! Phù!”
Nhả ra một làn khói xanh, một lúc lâu sau Triệu Khách mới có hành động.
Đi ra bên ngoài cửa phòng, Triệu Khách đi thẳng về phía đại lao.
Phòng giam là nơi quan trọng, dù đám người Cam Hoa muốn đi vào cũng không dễ dàng như vậy, một kẻ ngoại lai như Triệu Khách càng khó hơn.
Nhưng Âu Dương Xu đã cho lệnh bài, những điều này không có vấn đề gì.
Đây là lý do vì sao Triệu Khách đề nghị muốn đưa đám Hoa Hoa, Đại Hắc đến đây.
Hắn biết rõ sau khi Âu Dương Xu đạt được nửa bộ Thanh Dao phú, e rằng càng muốn dốc hết tâm huyết dạy bảo Gia Ngọc, cộng thêm phải trấn thủ Phù Vân thành.