Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1887 - Chương 1887 - Hành Động (3)

Chương 1887 - Hành động (3)
Chương 1887 - Hành động (3)

Hắn ta căn bản không có thời gian để ý đến những đồ đệ trên đảo, dù sao những con có thể vào nồi đã bị Triệu Khách cho vào nồi hết.

Còn những con không thể vào nồi cũng không cần lo lắng sẽ chết đói, ở trên đảo còn rất nhiều thứ cho chúng nó ăn.

Triệu Khách mượn cơ hội nói ra chuyện này là muốn để Âu Dương Xu cho hắn một quyền lợi thuận tiện hành động, chỉ không ngờ lại ngoài ý muốn thu hoạch được ấn ký của Câu thuần ấn.

Về điểm này thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy rất bất ngờ.

Hắn đưa ra lệnh bài, thủ vệ vội vàng thông báo quan viên phụ trách đại lao đến đón tiếp.

“Vị đại nhân này có công kiền(1) gì.”

(1) 公干: giải quyết việc công

Trông vị quan viên đi ra từ đại lao đã hơn bốn mươi tuổi, vừa nói đã để Triệu Khách biết hắn ta là kẻ già đời.

Có công kiền gì, nói cách khác nếu là việc công thì hắn ta có thể làm chủ, việc riêng… Ha ha.

“Phục mệnh Trấn Thủ chi lệnh, muốn mượn mấy tên tù phạm khỏe mạnh ở trong phòng giam, ngoài ra các ngươi cũng điều tạm xe tù của đại lao ra đây.”

“Mượn tù phạm?”

Quan viên đại lao không khỏi ngạc nhiên, chợt khó xử nói: “Đại nhân, ta chưa từng nghe nói chuyện mượn tù phạm này, huống hồ nếu cần dùng người khỏe mạnh, không phải còn có man lực sĩ sao?”

Những man lực sĩ đó rất khỏe, nếu muốn làm việc nặng vận chuyển đồ vật thì không thể thích hợp hơn được nữa.

Sao lại vòng vo đến đám tù phạm này?

Thấy tên quan viên đại lao nghi ngờ, Triệu Khách lại lạnh mặt nói: “To gan, ngươi cũng dám nghi ngờ mệnh lệnh của Trấn Thủ đại nhân.”

Nói xong, vẻ mặt Triệu Khách lại nhanh chóng dịu đi, vỗ vai quan viên đại lao nói: “Trong khoảng thời gian này càng ngày càng nhiều kẻ ngoại lai, trong thành chắc chắn phải có đủ man lực sĩ trấn giữ nơi quan trọng, hơn nữa mấy tù phạm mà ta muốn mượn đều là những tù phạm bình thường, sẽ không liên quan đến trọng phạm.”

Nói xong, Triệu Khách thở sâu: “Nếu ngươi không tin, có thể phái người đi hỏi thăm Trấn Thủ đại nhân, ta sẽ đứng đây chờ.”

Quan viên đại lao bị Triệu Khách dùng cả cứng lẫn mềm, trong lòng cũng nói thầm.

Triệu Khách cười lạnh, mặc dù tên này gian xảo nhưng nói cho cùng chỉ là một tên trông coi đại lao nho nhỏ.

Những người trong đại lao đều là người am hiểu thế sự, có sức chịu đựng và can đảm lớn đến mức nào chứ.

Quả nhiên, sau khi quan viên đại lao do dự một chút, vẻ mặt dịu đi, vui vẻ cười hùa theo Triệu Khách: “Ha ha, dễ nói, dễ nói, chỉ cần không liên quan đến trọng phạm, mọi chuyện đều dễ bàn.”

“Không cần nói nhảm nữa, mời!”

Lão quan viên chắp tay mời Triệu Khách đi vào đại lao.

Tòa đại lao này treo lơ lửng giữa trời, chỉ kết nối với một tòa phù đảo khác bằng một sợi xích sắt, xung quanh không có Thăng vân thê, phía dưới là biển mây tuyệt cảnh không thấy đáy.

Đây là nơi hiểm yếu cực tốt.

Trong sự tiếp đón nhiệt tình của lão quan viên, Triệu Khách lại ngồi lên thuyền mây đặc biệt tiến vào đại lao.

Thuyền mây không lớn, gắng gượng lắm cũng chỉ đủ cho năm sáu người, tốc độ còn đặc biệt chậm, do một sợi dây thừng kéo đi.

Chỉ có khoảng cách ngàn mét lại đi hơn mười phút, cộng thêm tiễn tháp ở một chỗ khác.

Triệu Khách cũng không nhịn được thở sâu, quả nhiên không chút sơ hở.

Nhân cơ hội ngồi trên thuyền mây, Triệu Khách đứng từ xa xa nhìn bên ngoài Phù Vân đảo nối liền với một tòa phù đảo khác.

Tạo hình hòn đảo này rất kỳ quái như một vách đá kéo dài trong biển mây, đỉnh vách đá lại có một mặt cửa đá chưa được điêu khắc.

“Chính là chỗ đó!”

Nhìn thấy cửa đá, trong hai con ngươi của Triệu Khách lấp lóe tia sáng nhọn, từ tin tức mà Lộ Hạo hỏi thăm được, Triệu Khách biết cánh cửa đá kia nối liền với khu vực biên giới thần bí chi địa, cũng là cấm địa của Phù Vân đảo.

Người bình thường không có quyền tiến vào, bây giờ vân thuyền di chuyển đến hòn đảo cũng bị toàn bộ thành viên Băng Tiếu đoàn âm thầm phong tỏa.

Hắn muốn vượt qua thật sự khó như lên trời.

“Muốn đi qua nơi này, chỉ có thể dựa vào thuyền mây?”

Triệu Khách nghĩ đến điều gì đó, lần trước Sở Hương Vân dùng xe ngựa, ngựa thanh đồng kéo xe cũng có thể phun ra nuốt vào mây sương để phi hành, tốc độ còn đặc biệt nhanh.

Triệu Khách suy nghĩ nếu dùng ngựa thanh đồng, liệu có cơ hội né tránh công kích của người đưa thư khác, xông lên tòa phù đảo kia hay không.

Quan viên đại lao cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng Triệu Khách lần đầu tiên đi thuyền mây nên thấy tò mò mà thôi.

“Đúng vậy, chỉ có thuyền mây mới đi được, nơi này đã bị bố trí Định phong trận. Dù là Thăng vân thê hay đồ vật khác, đến nơi này cũng không cách nào mượn lực phi hành chỉ có thể đứng giữa không trung. Đây cũng là lý do vì sao thuyền mây phải dùng dây thừng để lôi kéo.”

Lời giải thích của quan viên đại lao khiến trong lòng Triệu Khách càng u ám hơn.

Hiển nhiên muốn trộm ngựa thanh đồng của Sở Hương Vân cưỡng ép xông vào cũng không thực hiện được, cũng may hắn hỏi thêm một câu.

Nếu không đến lúc đó hắn bị định lại giữa không trung, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chỉ có thể bị coi là bia ngắm sống.

“Mời!”

Triệu Khách đi vào đại lao, một mùi hôi thối ập tới, ngoại trừ mùi hôi còn có mùi vị kỳ lạ khiến Triệu Khách không nhịn được nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment