“Đại nhân, những mùi này là hương liệu đặc thù, ngửi nhiều sẽ cảm thấy thân thể mất sức, cho nên trước khi ngươi đi vào phải ăn viên thuốc này mới được.”
Nhìn quan viên đại lao lấy ra một viên thuốc đen thui, khiến Triệu Khách không nhịn được nghĩ đến những viên bùn mà lão gia tử cất giữ, lập tức lắp đầu: “Không cần!”
Hắn thôi động Nhiếp nguyên thủ, im hơi lặng tiếng vung tay lên sau lưng, lại thu hút toàn bộ mùi hương khác thường xung quanh Triệu Khách vào lòng bàn tay, ngưng tụ thành một viên thuốc màu đen.
“Đại nhân, mời đi bên này!”
Quan viên đại lao thấy Triệu Khách không uống viên thuốc cười lạnh, nghĩ thầm chút nữa sẽ để Triệu Khách được dễ chịu.
Dẫn theo Triệu Khách vào đại lao, không lâu sau Triệu Khách đã gặp được một vài người đưa thư trông quen mắt, từng người không phải nằm cũng ngồi yên ở đó.
Trên mặt vàng vọt như nến, có thể nhận ra những ngày qua bọn họ đã bị giày vò quá nhiều.
Dưới tình huống không có điểm bưu điện, bản thân lại bị trọng thương, cộng thêm tác dụng của những mùi vị trong đại lao, đám người này ủ rũ như quả cà dính sương giá.
“Ừm!”
Đúng vào lúc này, Triệu Khách đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn về phía một phòng giam, trong phòng giam này tỏa ra mùi hôi chua nồng nặc.
Triệu Khách liếc mắt qua đã thấy Tề Lượng bị đính trên thập tự giá như Jesus trong giáo đường ở trong phòng giam.
Thoạt nhìn tên này thê thảm tới cực điểm, trên dưới cả người không có một miếng thịt nào lành lặn, ngay cả đôi mắt cũng bị đâm mù.
Nửa người dưới bị ngâm trong nước thối, Triệu Khách đoán e rằng huyết nhục đã bị ngâm đến mục nát.
Cũng may sinh mệnh lực của Tề Lượng đã vượt qua người đưa thư tầm thường, nếu không đã sớm xong đời.
Đã trở thành dáng vẻ này, muốn cá nước mặn xoay người thật sự rất khó khăn.
Triệu Khách cũng không chú ý quá nhiều vào Tề Lượng, cất bước đi đến mấy phòng giam phía sau.
“Nơi này đều là tù phạm thanh niên trai tráng, vẫn có chút sức lực, đặc biệt là tên kia nhưng hơi nguy hiểm.”
Lão quan viên chỉ một người trong đó.
Triệu Khách nhìn lên, đối phương nằm trên mặt đất đối mặt với vách tường, cả người không có sức lực cuộn thành một đống, nhưng cũng có thể nhận ra dáng người rất cường tráng, tay chân đều bị khóa sắt khóa chặt.
“Tuy tên này rất cường tráng nhưng đại nhân không cần để ý đến, ai nói chuyện thì người này cũng không nghe, cũng không biết đến từ nơi nào, đột nhiên xuất hiện như người điên rống to kêu thảm trên đường cái, vì đánh người khác bị thương nên mới bị giam giữ ở chỗ này.”
Triệu Khách lại như không nghe được lời nói của quan viên đại lao, sau khi đến gần hô lên: “Này, ngươi có muốn đi ra ngoài không?”
Nhưng đúng như quan viên đại lao đã nói, tên to con này không để ý đến Triệu Khách.
Thấy thế, Triệu Khách lấy ra một loại hoa quả từ trong Không gian giới chỉ thử ném qua, nhưng đối phương vẫn không hiểu ý.
“Hay là đại nhân đi xem những người khác.” Lão quan viên mở miệng nói chuyện.
Triệu Khách gật đầu, đang muốn rời đi, lại nghe sau lưng có một tràng tiếng khóa sắt va chạm vào nhau, quay đầu lại thấy một khuôn mặt thảm không nỡ nhìn đột nhiên xông lên.
“A a a!”
Giọng nói khàn khàn gào thét the thé.
Triệu Khách cẩn thận nhìn lên, chỉ thấy tên to con như đã trải qua một loại thiêu đốt nào đó, cả khuôn mặt bị đốt đến biến dạng.
Con mắt bên trái đã biến mất, chỉ còn mắt phải, tròng mắt to như vậy gần như lộ một nửa ra ngoài, nói là mặt mũi dữ tợn, chẳng thà nói giống như ác quỷ.
Đối phương cũng không có ý tấn công hắn, chỉ là một tay kia cầm loại quả mà Triệu Khách ném qua, cao giọng rống ro.
“Ngươi muốn nữa.”
Triệu Khách vừa nói vừa lấy ra tiếp, những loại hoa quả này đều là đồ ăn vặt mà Dương Vạn Tài đưa cho nhân sâm tinh kia, đương nhiên không phải hoa quả bình thường gì đó.
“A a!”
Thấy Triệu Khách lại lấy một quả nữa, ánh mắt tên to con hơi đờ đẫn, đôi mắt nhìn chằm chằm hoa quả trên tay Triệu Khách.
“Muốn thì đi ra làm việc cho ta, làm xong ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Dường như tên to con đã hiểu ý của Triệu Khách, sau khi hơi do dự lại gật đầu thật mạnh.
“Ha ha, đúng là kỳ quái!”
Tên cai tù thấy thế vẫy tay ra hiệu cho lao sai phía sau bước tới mở cửa phòng giam.
Chỉ thấy tên to con này đi ra từ trong phòng giam, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, không hề điên rồ như quan viên đại lao đã nói.
Triệu Khách để hắn ta đi theo sau lưng, cất bước tiếp tục đi tới mấy phòng giam phía sau, dự định chọn lựa thêm mấy người nữa.
Theo tiếng bước chân của đám người dần đi ra, dưới ánh sáng yếu ớt chỉ thấy trên bức tường mà tên to con vừa úp mặt vào viết một hàng chữ nhỏ lít nha lít nhít.
Nếu lại gần nhìn những hàng chữ nhỏ này, sẽ phát hiện hàng chữ này chỉ lặp đi lặp lại tên một người, cái tên này là “Dương Vạn Tài”.
“Cạch cạch cạch…”
Theo tiếng cọ xát chói tai, chiếc xe ngựa to lớn bị hai con ngựa kéo về phía trước.
Trên đường phố, người đi đường nhìn xe ngựa, không khỏi nhao nhao ghé mắt, không chỉ vì chiếc xe ngựa này rõ ràng là sản phẩm tạm thời ghép lại từ bốn cái xe tù, trông vô cùng thiếu cân đối như sẽ tan ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào.