Đồng thời thứ hấp dẫn ánh mắt người đi đường còn có một hàng tù phạm mặc quần áo đại lao đi theo phía sau xe ngựa.
Sáu tên tù phạm đứng hai bên xe ngựa, cùng dùng sức đẩy về phía trước.
Dù sao chỉ dựa vào hai con ngựa mượn đến từ bên đại lao, muốn kéo xe ngựa này đi thật sự hơi cố hết sức.
“Nhanh lên, vừa cho các ngươi ăn cơm xong, ai dám lười biếng cẩn thận cây roi trên tay ta.”
Triệu Khách đứng trên xe ngựa, thỉnh thoảng vung cây doi rài trên tay quất vào thanh xe bằng gỗ.
Dưới cái đầu trọc lốc cũng không còn vẻ mặt mũi hiền lành như lúc ở trong phủ thành chủ, ngược lại khiến người ta cảm thấy hung ác dữ tợn.
Hắn thúc giục sáu tên tù phạm dùng sức đẩy về phía trước, đối mặt với những ánh mắt quái dị trên đường phố, Triệu Khách lại hồn nhiên không để ý đến.
Điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chưa nói đến cái đầu của Triệu Khách giá trị phi phàm.
Cho dù là việc được đặt cùng Dương Vạn Tài trên hạng nhất Huyền Thưởng Bảng kia, đã định sẵn Triệu Khách sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của rất nhiều người đưa thư.
Chỉ có điều những ánh mắt không có ý tốt này nhìn về phía hắn, có lẽ khuôn mặt của hắn đã bị người ta lan truyền ra ngoài.
Về phần là ai?
Khóe miệng Triệu Khách khẽ nhếch lên, dường như trong lòng đã rõ ràng sự thật chuyện này.
Ánh mắt không có ý tốt xung quanh như con sói ẩn nấp trong bụi cỏ, thường xuyên tìm kiếm Triệu Khách đã như lão hổ không có răng và móng vuốt, một khi phát hiện nhược điểm của Triệu Khách, tin tưởng những con sói này sẽ không chịu nổi sự dụ dỗ, hung hăng nhào tới cắn hắn một phát.
Nhưng sói cũng là sói, dù trà trộn ở trong đám đông, động tác và ánh mắt không phù hợp đã sớm bán đứng thân phận của bọn họ.
Tất nhiên cũng bị Triệu Khách nhìn rõ ràng, những tên mới đến này cũng dám có ý đồ với hắn, thật buồn cười.
Nếu không lấy được lệnh bài của Âu Dương Xu, có thể Triệu Khách sẽ thấy kiêng dè đám người này, nhưng bây giờ hắn đang nắm lệnh bài của Âu Dương Xu trên tay.
So sánh với cừu non khoác da hổ, chút sói lang chó hoang đó ngửi được mùi da hổ, cũng nên biết khó mà lui.
Nếu không lui thì làm sao bây giờ?
Triệu Khách nhẽ nhướn mày, đối mắt với những con sói không nghe lời này, tất nhiên là nâng khẩu súng săn giấu dưới da hổ lên, một phát bắn nổ đầu đám người này.
Một đoàn người đi qua môn quan Phù Vân thành, tuy thủ vệ rất kỳ quái vì sao lại có tù phạm, nhưng sau khi Triệu Khách đi lên trước lấy ra lệnh bài của Âu Dương Xu, đồng thời nói bên tai quan viên thủ quan mấy câu, đội xe lập tức được cho qua.
Có người chuyên trách dùng một loại móc sắt, kéo Thăng vân thê đã được chuẩn bị xong từ trước tới, vài cái Thăng vân thê được xếp thành một đống, vừa đủ để xe ngựa đạp lên.
“Hắn đi ra ngoài!”
Thấy Triệu Khách dẫn người rời khỏi Phù Vân thành, vẻ mặt những người đưa thư đang trà trộn trong đám đông dần trở nên kích động.
Bọn họ cũng vừa nhận được tin tức.
Cũng không biết là ai truyền ra tin tức liên quan đến Triệu Khách, nhưng có người nói lại người truyền ra tin tức bị bao phủ ở trong bóng đen, chỉ có thể nghe được là giọng một nữ nhân.
Không chỉ có bức tranh của Triệu Khách, còn đặc biệt nhắc đến Triệu Khách có thổ dân địa phương làm chỗ dựa, nếu muốn giết chắc chắn phải có thủ đoạn lôi đình, sau một kích giết chết phải nhanh chóng trốn xa.
Bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa tin tức này, Triệu Khách lại đã nghênh ngang xuất hiện trước mặt bọn họ, thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
“Lão đại, cơ hội tốt, chúng ta không đi theo sau, tìm cơ hội đục nước béo cò sao!”
Bên ngoài một cửa tiệm bánh bao, ba nam một nữ ngồi trước bàn, mặc kệ hình tượng há to miệng ăn bánh bao.
Bọn họ đã đói bụng lắm rồi, sau khi tiến vào thần bí chi địa lại bị nhốt trong một dị không gian, ngoại trừ xương cốt thì không còn gì hết.
Bọn họ đã sớm ăn sạch đồ ăn, khó khăn lắm mới chạy đến nơi này, một hơi ăn hết mấy cái lồng bánh bao, lúc này mới cảm giác trong bụng có chút đồ ăn, sắc mặt hồng nhuận hơn trước đó rất nhiều.
Thấy bóng dáng Triệu Khách đã biến mất trước môn quan.
Hơn nữa bọn họ nhận ra mấy người đưa thư xung quanh đó có hành động đi về phía môn quan, dường như dự định ra tay với Triệu Khách.
Vì vậy người có vóc dáng gầy gò nhất trong ba nam nhân không nhịn được đưa mắt nhìn về phía nữ nhân duy nhất trong đoàn đội của bọn họ, cũng là Lý Phương đội trưởng Bình Đầu đoàn.
Mặc dù là nữ nhân duy nhất trong đoàn đội này, nhưng dường như sức ăn của Lý Phương còn lớn hơn ba nam nhân cộng lại.
Lồng bánh bao xếp trên bàn đã cao cỡ nửa người, nhưng ngoại trừ hai cái lồng phía dưới, những cái khác đều là Lý Phương ăn một mình.
Điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ, Lý Phương chỉ có dáng người 1m67, liệu có phải trong thân thể mảnh mai cất giấu một không gian trữ vật hay không.
Đối với đề nghị của đồng bạn A Cẩu, Lý Phương không trả lời chỉ vẫy tay gọi tiểu nhị trong cửa tiệm bánh bao đến: “Lão bản, lại thêm một lồng!”
“Lão đại!”
Thấy Lý Phương không trả lời, A Cẩu không nhịn được gọi lần nữa.