Nhưng Lý Phương chỉ ngẩng đầu lên, liếc nhìn ngã rẽ ở cách đó không xa, vì bên ngã rẽ đó còn có một đội người cũng chưa hành động.
Lý Phương cầm một cái bánh bao nhét vào miệng, Lý Phương lắc đầu: “Mặc kệ hắn, vẫn chưa biết tin tức là thật hay giả, hơn nữa Vương Cẩu Tử là ai chứ, nếu hắn cũng là đầu heo giống ngươi, e rằng đã sớm bị cuộc đời này lột da rồi, còn có thể ung dung tự tại đến bây giờ?”
A Cẩu gãi đầu, hơi không phục nói: “Ta không biết hắn là cái đầu gì, nhưng với tình huống hiện tại của hắn, dù có hai cái đầu cũng không đủ chặt.”
Hai gã thanh niên bên cạnh gật đầu, dường như cảm thấy câu nói này của A Cẩu rất đúng trọng điểm.
Sau khi đoàn đội bọn họ trở về từ không gian khủng bố mới biết được việc ở Quỷ thị, nhưng cũng chậm một bước dài.
Lần này nhân vật thần bí Quỷ thị kia đưa ra treo thưởng, thậm chí giải thưởng truy nã Vương Cẩu Tử còn nhiều hơn cả Huyền Thưởng Bảng.
Chỉ điểm bưu điện đã là một con số kinh khủng, cũng đủ khiến người ta cảm thấy điên cuồng.
Bọn họ vừa đến đây đã gặp được mấy nhóm người quen, đều là người đưa thư có thực lực không tệ, hoặc là đoàn đội người đưa thư.
E rằng sau này còn có càng nhiều người đưa thư đến đây hơn nữa.
Theo ý của A Cẩu, hiện tại không nhân lúc ít người, biết đâu không còn cơ hội nữa.
“Hừ, yên tâm ăn của ngươi đi!”
Lý Phương tiện tay nhét một cái bánh bao vào miệng A Cẩu, dường như hồn nhiên không muốn hành động.
Ngay lúc đang nói chuyện, A Cẩu phát hiện đã có rất nhiều người đưa thư đến khi thành quan.
“Ít nhất có sáu bảy người đưa thư đi.”
A Cẩu thầm tính toán, mở miệng nói.
“Mười ba người! Hai người đã ẩn nấp, có bốn người đã đi ra ngoài lúc ngươi vẫn chưa chú ý đến.”
Người nói chuyện là nam nhân mặc trường bào màu đen ngồi bên cạnh A Cẩu, dáng người không cao, mái tóc màu vàng quýt che khuất tròng mắt, đôi mắt nhắm nghiền nhưng để ý cẩn thận hơn A Cẩu.
“Mười ba người!”
A Cẩu thay đổi sắc mặt, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại, hắn ta sẽ không nghi ngờ tên Lam Phong này.
Là người hệ cảm giác mạnh nhất trong đoàn đội, Lam Phong đã nói mười ba người vậy chắc chắn không sai.
Trong lòng A Cẩu nặng nề, nhiều người đưa thư thực lực ít nhất là trung cấp trở nên vây giết một Vương Cẩu Tử như vậy, e rằng tiểu tử này khó giữ được mạng chó.
Ngay lúc trong lòng A Cẩu mơ hồ nóng vội, lại thấy bên thành môn phát ra một tràng tiếng vù vù.
Tiếng động này rất lớn, là tiếng cánh cửa kim loại to lớn của Phù Vân thành đóng lại.
“Xảy ra chuyện gì!”
Một số người đưa thư còn chưa hành động nhao nhao ngẩng đầu lên.
Thành môn Phù Vân thành đột nhiên đóng lại khiến bọn họ hơi không tưởng tượng được, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng luôn có một dự cảm xấu.
“Lam Phong đi xem một chút đi!”
Lý Phương đặt cái túi trên tay xuống, hiếm khi nào vẻ mặt lại nghiêm túc như vậy.
Lam Phong gật đầu nhưng thân thể cũng không hành động, chỉ đưa tay lên che ánh mắt của mình.
Trong nháy mắt hai tay Lam Phong che lại con mắt, hai viên nhãn cầu màu xanh lam lập tức bay ra từ trên người Lam Phong, nhãn cầu bay thẳng lên phía trên cửa thành.
Thật ra năng lực này cũng không hiếm có, Triệu Khách cũng từng có được, chính là Hư không nhãn cầu.
Chỉ có điều năng lực của Lam Phong càng mịt mờ toàn diện hơn Hư không nhãn cầu.
Dựa vào tầm mắt của Hư không nhãn cầu, hình ảnh trước mắt lại khiến trong lòng Lam Phong căng thẳng, đôi tay đặt trên mắt không nhịn được siết chặt thành nắm đấm.
Sau khoảng mấy phút, mới thấy Lam Phong thu hồi Hư không nhãn cầu đã thả ra ngoài, trên khuôn mặt ngây ngô kia trông hơi tái nhợt.
“Sao thế? Ngươi nói chuyện đi?”
Nhìn Lam Phong im lặng cúi đầu, vẻ mặt rất khó coi, A Cẩu gấp như lửa cháy đến mông không nhịn được mở miệng thúc giục.
Vẻ mặt Lam Phong ngẩn ngơ, dùng giọng nói như con muỗi nói: “Chết!”
“Chết rồi? Tiểu tử kia bị xử lý rồi!”
Đôi mắt A Cẩu trợn tròn ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt buồn bực nói: “Hay lắm, chúng ta tốn nhiều sức lực như vậy, lại đi một chuyến vô ích.”
Nhưng Lam Phong lại lắc đầu, trong đôi mắt dưới mái tóc màu vàng quýt hiện ra vẻ nghĩ mà sợ: “Ý của ta là, những người đưa thư vừa đuổi theo đã chết hết, không có một ai may mắn thoát khỏi!”
“Ngươi nói cái gì???”
A Cẩu xoa lỗ tai, nghiêm trọng nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không.
“Mười ba tên vừa đi ra ngoài ngồi trên đám mây, mới bay lên trời được một nửa đã bị hai tòa tiễn tháp ở vùng sát cổng thành làm khó, tiến hành bắn giết bọn họ.”
Lam Phong thở sâu, khẽ kể lại hình ảnh mà đối phương vừa thấy.
Thời gian quay ngược lại mười phút trước…
Sau khi Uông Cường đi ra vùng sát cổng thành, từ xa đã thấy bóng dáng Triệu Khách.
Là do Thăng vân thê của bọn họ quá lớn, cho dù đứng rất xa cũng có thể nhìn rõ ràng.
“Hắc hắc, cơ hội tốt!”
Thấy thế, Uông Cường nhếch miệng cười, sau khi nộp một số vàng đã thuận lợi bước lên Thăng vân thê.
“Này! Mấy vị, có liên thủ không, dù chúng ta chia đều lợi ích của tên này cũng là một khoản tài phú không thể tưởng tượng nổi.”
Còn có hai người nữa lên Thăng vân thê Uông Cường.
Đối với đề nghị của Uông Cường, hai người kia bàn bạc thêm một chút, tuy rất do dự nhưng vẫn đồng ý.