Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1891 - Chương 1891 - Chiêu Ra Oai

Chương 1891 - Chiêu ra oai
Chương 1891 - Chiêu ra oai

Vì không chỉ có ba người bọn họ đuổi theo đến vùng sát cổng thành, sói nhiều thịt ít, trong loại tình huống này hiển nhiên hợp tác là đường tắt tốt nhất.

“Tạch tạch tạch…”

Đúng vào lúc này, một tràng tiếng động vù vù chói tai vang lên.

Uông Cường ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên: “Sao cổng thành lại đóng?”

“Kỳ quái, ta đến đây hai ngày rồi cũng chưa từng thấy cổng thành đóng lại, sao lúc này đột nhiên đóng cổng thành?”

Hai người còn lại cũng ngạc nhiên, nhưng lúc bọn họ còn đang ngạc nhiên trong lòng đã sinh ra một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Chỉ thấy trên hai tòa tiễn tháp ở vùng sát cổng thành mở ra lít nha lít nhít lỗ tên, mũi tên màu đen nhô ra từ trong đó.

“Ầm!”

Một tiếng dây cung điếc tai như tiếng sấm vang lên, đám người có mặt còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, trong không khí có một bóng đen to lớn đã phá không mà tới.

Thấy thế, sắc mặt Uông Cường thay đổi, không kịp nghĩ nhiều đã vung hai tay lên, chỉ thấy cơ bắp trên hai tay đã nhanh chóng bị Tinh thể hóa.

Một luồng khí băng hàn mãnh liệt theo hai tay Uông Cường ngưng kết thành một mặt tháp thuẫn.

“Ầm!”

Trong nháy mắt tháp thuẫn hoàn thành ngưng tụ, Uông Cường cảm thấy một lực trùng kích to lớn truyền vào cánh tay của mình.

Hai vị đồng bạn vừa kết minh ở sau lưng thấy thế lập tức ra tay, trợ giúp Uông Cường chống đỡ sự va chạm mạnh mẽ này.

Nhưng ba người đã liên thủ lại, mũi tên đâm xuyên qua băng giáp có vẻ ngoài như băng thuẫn, dường như không thể xuyên qua được băng thuẫn.

“Móa nó, thật nguy… A!”

Uông Cường còn ngậm chữ “hiểm” này ở trong miệng, chưa kịp nói ra lời, lại phát hiện Thăng vân thê dưới chân bắt đầu vỡ vụ.

Cái nỏ lớn cường đại, mũi tên to như cánh tay người, một mũi tên bắn giết ra ngoài.

Cho dù sách tem có năng lực cường đại, nhưng Thăng vân thê dưới chân bọn họ căn bản không chịu được lực trùng kích như thế.

Thăng vân thê vỡ vụn, Uông Cường hét thảm một tiếng, băng thuẫn của hắn ta rất nặng nề, tất nhiên cũng tăng nhanh quá trình vỡ vụn của Thăng vân thê dưới chân.

Hắn ta cũng không kịp đối phó, thân thể đã rơi xuống từ trên Thăng vân thê nứt vỡ.

Hơn nữa cùng lúc rơi xuống, Uông Cường nghe được hai người vừa kết minh rít lên một tiếng: “Nhảy qua thang mây của tên kia!”

Cảm giác nhanh chóng rơi xuống khiến Uông Cường sợ hãi, muốn bắt lấy tất cả những thứ có thể bắt được bên cạnh.

Nhưng thật đáng tiếc, nơi này là bầu trời căn bản không có bất kỳ chỗ nào để mượn lực.

Hình ảnh lượn vòng trước mặt, thứ duy nhất có thể thấy là lít nha lít nhít mũi tên bắt giết ra từ trong vùng sát cổng thành.

Sau khi Thăng vân thê vỡ vụn, những người đưa thư này chỉ có thể nhảy đến một đóa Thăng vân thê khác.

Kết quả, vốn Thăng vân thê chỉ có thể chứa tầm hai ba người, trong nháy mắt có thêm hai ba người, tình cảnh càng trở nên hỗn loạn hơn.

Trên bầu trời không có lục địa, thứ duy nhất có thể đặt chân là Thăng vân thê, việc này liên quan đến tính mạng của mình, ai bằng lòng nhường lại chứ.

Thậm chí bọn họ vì tranh đoạt Thăng vân thê còn ra tay đánh nhau.

Huống hồ, dù tranh đoạt được Thăng vân thê, tránh né được cự mỏ.

Nhưng trên đám mũi tên dày đặc này như mang theo tài liệu đặc thù, chỉ cần đụng chạm vào Thăng vân thê, Thăng vân thê sẽ tự phát tan ra.

Trong lúc đó, ngược lại có người dựa vào năng lực ngự không phi hành.

Nhưng chung quy người có năng lực phi hành này chỉ là số rất ít, cộng thêm cửa lớn Phù Vân thành đã đóng lại, cấm chế cũng bị kích hoạt, muốn giết trở về còn khó hơn lên trời.

Một đợt mưa tên lại một đợt mưa tên, hoàn toàn bị người ta coi là bia ngắm đánh.

“Không, chắc có người may mắn chạy trốn được, nhưng e rằng thương tổn cũng không nhẹ.”

Lam Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không chắc chắn vì tình cảnh lúc đó quá hỗn loạn.

Hắn ta cũng chưa thể hiểu đã xảy ra chuyện gì, phần lớn người đưa thư đã rơi xuống từ giữa không trung.

Hòn đảo cách Phù Vân thành gần nhất cũng có kích cỡ như hạt gạo, khoảng cách như vậy có mấy người còn sống sót.

“Tại sao có thể như vậy, tên này có sức ảnh hưởng đến thế sao? Có thể ra lệnh cho thổ dân địa phương??”

Mặc dù A Cẩu không nhìn thấy hình ảnh ngay lúc đó, lại không tự chủ được rùng mình một cái, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ.

Bọn họ không có năng lực ngự không phi hành, nếu Thăng vân thê bị đánh nát sẽ có kết quả gì, tất nhiên suy nghĩ một chút là biết.

Trong lòng nghĩ mà sợ, đồng thời không khỏi thấy ngạc nhiên vì sao Vương Cẩu Tử lại có quyền lợi ra lệnh cho thủ vệ.

Lúc này A Cẩu đột nhiên nhớ đến lời mà đoàn trưởng vừa nói.

Hai cánh cửa lớn nặng nề phát ra tiếng vù vù chói tai chậm rãi mở ra, ánh nắng bên ngoài lại chiếu qua khe cửa, khắp nơi trắng xóa phản chiếu ra ánh bạc.

Nhìn biển mây bát ngát và trời xanh ở bên ngoài, dường như chuyện vừa rồi chỉ là một ảo giác, nhưng lần này không có ai dám đuổi theo ra ngoài nữa.

“Phụng mệnh Trấn Thủ đại nhân, trong vòng hai canh giờ có thể vào không thể ra, người không tuân lệnh giết không tha!”

Quan viên trông coi cất bước đi tới, lạnh lùng tuyên đọc mệnh lệnh mới nhất.

Bình Luận (0)
Comment