Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1892 - Chương 1892 - Chiêu Ra Oai (2)

Chương 1892 - Chiêu ra oai (2)
Chương 1892 - Chiêu ra oai (2)

Quan viên phụ trách thủ vệ thành quan Phù Vân thành cũng không rảnh rỗi như người phụ trách trông coi đại lao, hoặc phải nói bọn họ là cấp dưới trực tiếp của Âu Dương Xu.

Có lẽ quan viên đại lao còn nghi ngờ lệnh bài trên tay Triệu Khách, nhưng bọn họ lại không có quyền chất vấn.

Bất cứ mệnh lệnh gì đều có thể liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Phù Vân thành, lúc Triệu Khách lấy ra lệnh bài cũng đã đại diện cho mệnh lệnh của người trấn thủ.

Mặc dù có nghi ngờ cũng phải chấp hành, về phần có đúng hay không, cũng chỉ có thể đợi sau đó xác nhận với Âu Dương Xu.

Ngay cả Âu Dương Xu cũng không ngờ, mình đưa lệnh bài cho Triệu Khách chỉ vì để hắn thuận tiện làm việc, nhanh chóng thỏa mãn nguyện vọng nhỏ của Gia Ngọc.

Lại không ngờ, Triệu Khách gan lớn hơn trời, cáo mượn oai hùm, lấy danh nghĩa của hắn ta để điều động thủ vệ.

Nếu Âu Dương Xu biết chuyện này, chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng với Triệu Khách, nhưng Triệu Khách lại không quan tâm.

Cũng như hắn đã nói, những con sói này đã không nhận ra da hổ trên người hắn, vậy hắn chỉ có thể tháo lớp da hổ, để lộ ra khẩu súng săn dưới da hổ, một súng bắn nổ đầu những con sói này.

Còn việc sau khi kéo da hổ xuống sẽ có rắc rối gì, ha ha, đến lúc đó lại nói sau, cho tới bây giờ Triệu Khách cũng không phải loại người lo trước lo sau.

Triệu Khách gây ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên đám người Dương Vạn Tài đã nhận được tin tức, đứng trên lầu các đằng xa từ trước.

Bọn họ thông qua con cóc mà Cam Hoa gọi ra, nhìn rõ ràng hình ảnh bên ngoài Phù Vân thành.

“Đại Mi, là ngươi thả ra tin tức?” Thiệu Băng nhíu mày dò hỏi.

Liên quan đến việc tin tức của Vương Cẩu Tử bị lan truyền nhanh như vậy, Thiệu Băng nghĩ tới nghĩ lui chỉ cảm thấy đoàn trưởng Đại Mi của Mân Côi đoàn có động cơ làm như thế.

Dù là Vương Cẩu Tử khiêu khích, hay là việc liên quan đến Lý Tinh.

Trong khoảng thời gian gần đây, hình như vận khí của Mân Côi đoàn không được tốt lắm, sắc mặt của Đại Mi cứ như bắt gặp lão công đi chơi kỹ nữ trong hội quán nào đó.

Về phần Lý Tinh, dù không có chứng cứ trực tiếp cho thấy Vương Cẩu Tử có liên quan đến chuyện này.

Nhưng vấn đề là hiện tại Lý Tinh đã không có cách nào thỏa mãn Sở Hương Vân được nữa, chuyện này lại là một vết thương trí mạng với Mân Côi đoàn.

Nếu không phải thái độ của Sở Hương Vân, sao bọn họ lại bị cản tay ở rất nhiều nơi trong Phù Vân thành.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng trách Thiệu Băng lại nghi ngờ Đại Mi.

Nhưng Đại Mi lại lắc đầu: “Không liên quan đến ta, Tài thần đã đặt ra kế hoạch, ta không thể vẽ rắn thêm chân ngay lúc này.”

Đối mặt với sự phủ nhận của Đại Mi, Thiệu Băng không khỏi nhíu mày chìm vào suy nghĩ.

“Để tiểu tử này được lợi, một cái chiêu ra oai này đánh xuống, e rằng sẽ khiến những người đưa thư chạy đến sau đó bắt đầu sợ ném chuột vỡ bình.”

Cam Hoa thông qua tinh cầu trong miệng của con cóc trên bàn, thấy vẻ mặt những người đưa thư còn chưa đuổi theo bắt đầu trở nên cổ quái, thậm chí còn có vẻ may mắn nghĩ mà sợ.

Hai tay khẽ vuốt ve con côn trùng màu đen thò đầu ra từ trong râu cằm, giọng điệu nặng nề nói.

“Bốn tiếng, nói cách khác tên này có thể nhanh chóng trở về trong vòng bốn tiếng, vì vậy mới để thủ vệ không cho phép người ra ngoài trong vòng bốn tiếng.”

Thiệu Băng đứng bên cạnh suy nghĩ, trước đó bọn họ mượn thế lực của thổ dân địa phương, thành công bắt Tề Lượng cầm đầu một đám người vào đại lao khống chế lại.

Lại không ngờ Triệu Khách cũng học theo, nhanh như vậy đã mượn được chỗ dựa của thổ dân địa phương, đánh một gậy ra oai với đám người đưa thư chạy đến sau.

“E rằng tin tức này là do Vương Cẩu Tử tự thả ra ngoài.”

Tài thần đứng bên cạnh như ngắm phong cảnh, cuối cùng đã mở miệng nói, thấy hành động của Triệu Khách, chẳng những không cảm thấy khó giải quyết mà còn thấy hơi hưng phấn.

Dường như đã rất lâu rồi không gặp được đối thủ thú vị như vậy.

“Cam Hoa, ta nhớ trong đoàn đội của ngươi có một tên người đưa thư giỏi phi hành đúng không.”

Tài thần xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Cam Hoa.

“Vâng, ý của ngài là…” Cam Hoa hơi nhíu mày, trên hai đầu lông mày lộ ra vẻ vui mừng.

Quả nhiên giống với suy nghĩ trong lòng hắn ta, Tài thần đứng trước mặt khẽ nhếch khóe môi lên: “Giết hắn, khoản treo thưởng này sẽ thuộc về ngươi.”

Trong đại lao Phù Vân thành.

“Tí tách…”

Trong thủy lao đầy mùi hôi thối, Tề Lượng vẫn luôn cúi đầu, hai tên lao sai tuần tra đi ngang qua bên cạnh hắn ta, vẻ mặt ghét bỏ nhanh chóng né tránh.

“Ta nhìn tên này cũng thấy thối, hay là nói với thủ lĩnh một câu sớm ném tên này xuống, tránh xảy ra dịch bệnh gì đó mới gọi là xui xẻo.”

“Muốn chết, tên này là trọng phạm do Trấn Thủ đại nhân bắt về, nghe nói thực lực rất mạnh, đâu có dễ chết như vậy.”

Lúc hai lao sai nhắc đến Tề Lượng ý kiến không đồng nhất, nhưng lại có một điều thống nhất cao độ, đổi lại là bọn họ đã sớm tự sát.

Lúc này như một phế nhân chịu đựng sự tra tấn như thế, cũng không biết hắn ta đắc tội ai.

Theo hai tên lao sai dần đi xa, chỉ thấy một đoàn bóng đen mơ hồ lại dần rõ ràng trong nước thối.

Bình Luận (0)
Comment