Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1893 - Chương 1893 - Cái Bẫy

Chương 1893 - Cái bẫy
Chương 1893 - Cái bẫy

Bóng dáng màu đen như không để ý đến nước thối trong thủy lao, dáng vẻ thấp bé nằm rạp trên mặt nước, thoạt nhìn còn tưởng đây là một con cóc.

Chỉ thấy bóng dáng này thè ra đầu lưỡi, nhanh chóng co lại sau lưng Tề Lượng, trong chốc lát đã rút ra một cây ngân châm từ trên cột sống Tề Lượng.

“Hít!”

Ngân châm dính máu tươi bị cưỡng ép rút ra khiến khóe miệng Tề Lượng giật một cái, cuối cùng trên khuôn mặt chết lặng kia đã xuất hiện sự thay đổi.

“Vì sao giúp ta!”

Đôi mắt Tề Lượng đã bị đâm mù, trong hốc mắt trống rỗng máu thịt be bét.

Nhưng lúc Tề Lượng ngẩng đầu lên, trong lòng Ải Cước Hổ vẫn chấn động, lại có cảm giác mình bị nhìn thấy, dường như không có tròng mắt thì Tề Lượng cũng có thể thấy mình.

Người khác không hiểu Tề Lượng, nhưng Ải Cước Hổ là một trong những người ít ỏi biết được sự thật.

Nếu đổi lại là lúc khác, chắc chắn Ải Cước Hổ tránh xa tên này được bao nhiêu thì tránh xa từng đó.

E rằng nằm mơ cũng không ngờ, lại có một ngày mình đi cứu tên này.

Đối mặt với câu hỏi của Tề Lượng, Ải Cước Hổ cười nhạt nói nhỏ: “Đoàn trưởng nhà ta nói, ngươi nợ nhân tình của hắn còn chưa trả, cũng không thể để ngươi chết ở chỗ này.”

“Nợ nhân tình, là hắn!”

Đầu óc Tề Lượng nhanh như chớp nhớ tới cái đầu trụi lủi của Triệu Khách.

Trước đó Triệu Khách tiến vào nơi này, ngũ giác của Tề Lượng bị phong tỏa, căn bản không phát hiện Triệu Khách đã nghênh ngang đi ngang qua bên cạnh mình.

Triệu Khách lựa chọn đến đại lao, đương nhiên không chỉ đến du lịch ngắm cảnh, việc đến mượn người cũng chỉ là lý do của Triệu Khách.

Mục đích thật sự là nhân lúc quan viên đại lao không chú ý, Triệu Khách thả Ải Cước Hổ được cất trong bình ở Không gian giới chỉ ra.

Mặc dù bây giờ Ải Cước Hổ chỉ là một du hồn, nhưng dù sao cũng được Định hồn châu gia trì, hồn phách sẽ cường đại hơn du hồn bình thường rất nhiều.

Triệu Khách thả hắn ta ở trong đại lao, mục đích cũng chỉ có một, đó là nghĩ cách thả Tề Lượng và những người đưa thư khác ở trong đại lao ra.

“Những ngân châm trên cột sống của ngươi, một ngày chỉ có thể lấy ra một cây, nếu lấy liền một lúc xương sống lưng của ngươi sẽ hoàn toàn biến dạng.”

Ải Cước Hổ nói xong lại nhếch miệng cười, nói với Tề Lượng: “Đoàn trưởng của ta nói đây là món nhân tình thứ hai mà ngươi nợ hắn, vì vậy hắn muốn ngươi giúp hắn một việc nhỏ.”

“Giúp cái gì!”

Ánh mắt Tề Lượng dần trở nên thâm trầm, nếu là người khác thì Tề Lượng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng liên quan đến tên kia, Tề Lượng không thể không thận trọng, dù sao suy nghĩ của hắn thường không đúng lẽ thường, không giống bình thường.

“Hắc hắc, chuyện này rất đơn giản, chiếm cứ tòa đại lao này!”

“Chiếm cứ đại lao?? Chỉ đơn giản như vậy?”

Tề Lượng ngạc nhiên, vốn tưởng Triệu Khách sẽ để hắn ta làm chuyện kinh thiên động địa gì đó, không ngờ chỉ chiếm cứ tòa đại lao này.

“Đương nhiên… Không phải, còn có một kế hoạch khác, nhưng ngươi không muốn thực hiện kế hoạch này cũng phải làm, vì việc này liên quan đến sự sống chết của tất cả mọi người!”

Ải Cước Hổ nhếch miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại lóe sáng, lúc hắn ta nghe được kế hoạch này của Triệu Khách cũng chấn động như gặp người trời.

Hắn ta chưa từng suy nghĩ, lại còn có người dám nghĩ ra một ý tưởng to gan như thế.

Điều khiến Ải Cước Hổ thấy tự hào là, người nghĩ ra cách này là đoàn trưởng của mình!

Nhắc đến Triệu Khách, trong mắt Ải Cước Hổ lóe lên tia sáng mãnh liệt, trước mắt lại hiện ra khoảng khắc Triệu Khách đưa tay về phía hắn ta.

“Rốt cuộc là kế hoạch gì?”

Thấy vẻ mặt kích động của Ải Cước Hổ, trong lòng Tề Lượng đã có thể dự cảm được một kế hoạch khổng lồ sắp xuất hiện, không nhịn được mở miệng thúc giục.

Nhưng ngay lúc này Ải Cước Hổ lại híp mắt thành một đường thẳng, khẽ nói: “Bí mật!”

Lúc này, biên giới Hồn Vân đảo ở bên khác.

“Chết rồi, tất cả đã chết hết.”

Một đám tù phạm đứng trên xe ngựa, mắt không chớp nhìn về phía Phù Vân thành ở đằng xa.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là tù phạm lại tận mắt thấy hình ảnh thủ vệ quân ra tay, có thể nghĩ đến sự chấn động trong lòng.

“Đáng tiếc.”

Triệu Khách ngồi xếp bằng trên xe tù, trong lòng không khỏi trở nên tiếc hận, mặc dù trong những người đưa thư này có người may mắn sống sót, e rằng cũng phải bị trọng thương.

Về phần những người đưa thư đã chết, Triệu Khách càng tiếc nuối sách tem của của bọn họ.

Mặc dù không thể kế thừa điểm bưu điện, nhưng Triệu Khách vẫn muốn có những con tem và đồ vật đó.

Tuy không đạt được thu hoạch, nhưng hoàn thành một chiêu ra oai này, ít nhất trong thời gian ngắn những người đưa thư lẻ tẻ kia sẽ không gây rắc rối cho hắn, cho hắn đủ thời gian làm việc hắn muốn làm.

“Sắp xếp một chút, đừng ngơ ra nữa, tiếp tục đi!”

Triệu Khách điều chỉnh lại tâm trạng, vung cây roi trên tay lên quất vào xe tù dưới chân, khiến sáu tên tù phạm nhao nhao lấy lại tinh thần trong sự ngạc nhiên, yên lặng cúi đầu đẩy xe tù xuống khỏi Thăng vân thê.

Tên to con xấu xí kia quay đầu nhìn Phù Vân thành sau lưng, trong đôi mắt còn lại xuất hiện vẻ hoang mang, ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Khách, hiển nhiên vẻ mặt cổ quái hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment