Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1894 - Chương 1894 - Cái Bẫy (2)

Chương 1894 - Cái bẫy (2)
Chương 1894 - Cái bẫy (2)

Chẳng mấy chốc, tên to con đã che giấu sự hoang mang trong lòng mình, cùng năm tù phạm còn lại đẩy xe ngựa về phía trước.

Đợi sau khi đẩy xe ngựa đến một chỗ khá bằng phẳng ở trên đảo, Triệu Khách dặn sáu người giấu kỹ xe tù, dùng lá cây đắp lên.

Ngay sau đó Triệu Khách dẫn theo sáu người đi đến sân nhỏ của Âu Dương Xu.

Đi vào trong vườn nhìn lên, ngoại trừ A Hoàng, mẹ heo già và con trâu đen đã không còn bóng dáng, không biết đã chạy đến nơi nào vui chơi.

“Đại nhân, ngài đưa chúng ta đến đây định làm gì?”

Một tên tù phạm cẩn thận mở miệng nói, mặc dù bọn họ không phạm phải trọng tội nhưng cảm giác bị giam vào trong đại lao cũng không tốt lắm.

Khi biết được có thể sớm rời khỏi đại lao, tất nhiên vô cùng hưng phấn, nhưng bọn họ cũng không phải đứa ngốc, giúp đỡ người ta có thể nhanh chóng ra tù, nếu công việc này dễ dàng như vậy đâu đến lượt bọn họ.

Huống hồ, bọn họ đều nhìn rõ ràng chuyện vừa xảy ra bên ngoài Phù Vân thành.

Tuy không biết rốt cuộc nguyên nhân trong đó là gì, nhưng hiển nhiên có liên quan đến bọn họ, không, hoặc phải nói có liên quan đến vị đại nhân đầu trọc trước mặt.

“Làm gì!”

Triệu Khách híp mắt đánh giá tên tù phạm này từ trên xuống dưới, dáng người của đối phương không cao, ở trong phòng giam không đầy đủ dinh dưỡng, trông đã gầy hơn nhiều, mái tóc đen dày, rối loạn.

Dường như bị ánh mắt Triệu Khách dọa cho run rẩy, tên tù phạm này không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: “Đại nhân, rốt cuộc ngài muốn làm gì, nói ra đi, đám tiểu nhân cũng tiện làm việc cho ngài.”

“Đơn giản.”

Triệu Khách lấy ra Tuyết Cơ Tử đã bị thủng một lỗ từ trong Không gian giới chỉ, lưỡi đao vừa ra khỏi vỏ lập tức khiến nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng hạ xuống.

Lưỡi đao vừa xuất hiện trước mặt tù phạm này, đao khí lạnh lẽo khiến sắc mặt tù phạm trở nên trắng bệch.

Lúc này, khóe môi Triệu Khách khẽ nhúc nhích, phun ra một chữ: “Cởi!”

Vù vù…

Theo tiếng xé gió dần chậm hơn, chỉ thấy giữa không trung có hai bóng dáng nhoáng lên mấy lần, sau đó dần rõ ràng.

Một đôi cánh màu đen vung vẩy, là một thanh niên tóc đen đang điều khiển cánh chim, trong ngực còn ôm một nam nhân.

Hai người vững vàng hạ xuống đất từ giữa không trung, cánh chim sau lưng thanh niên tóc đen lập tức tan ra thành từng mảnh cỏ màu đen, theo cơn gió thổi qua cũng tản mát trong không khí.

“Chính là chỗ này!”

Hạ xuống đất từ trong ngực thanh niên tóc đen, một hán tử mặt sẹo tuổi tác hơn ba mươi trông còn lớn tuổi hơn thanh niên tóc đen sau lưng.

Trên mặt đầy râu, trên người mặc bì giáp màu đen, đôi mắt như con kền kền thỉnh thoảng nhìn xung quanh như đang tìm kiếm con mồi ẩn nấp.

Thanh niên tóc đen gật đầu: “Chính là chỗ này, thủ lĩnh đã nói chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, nếu không thể giết chết bằng một chiêu thì phải nhanh chóng trốn đi.”

“Thủ lĩnh lớn tuổi càng ngày càng nhát gan? Nhìn từ tin tức mới nhất, Vương Cẩu Tử này chỉ là một tên phế vật, thật không biết lúc trước Liệp Cẩu đoàn làm ăn như thế nào, lại không giải quyết được một tên phế vật thế này.”

Hiển nhiên mặt sẹo không đặt lời nói của thanh niên tóc đen trong lòng, thậm chí còn có thái độ giống vậy với vị đoàn trưởng Cam Hoa này.

Thấy thế, thanh niên tóc đen buồn bực nhíu mày, tên mặt sẹo này gọi là Hồ Long, tất nhiên cũng là nguyên lão trong Tri Chu đoàn.

Những năm qua thực lực trong đoàn đội đột nhiên tăng mạnh, nhưng tên này lại như một con sói nhìn chằm chằm vị trí thủ lĩnh kia.

Khi thấy đã lâu vậy rồi Cam Hoa chỉ dẫn theo đoàn đội nương nhờ dưới sự che chở của vị đại nhân vật kia, trải qua cuộc sống như dưỡng lão, trong lòng Hồ Long đã xuất hiện sự thay đổi.

Hoặc phải nói, hắn ta không cam tâm cứ làm một con chó săn như vậy.

Ở trong đoàn đội, dù là kẻ ngu ngốc cũng có thể nhận ra suy nghĩ của Hồ Long, nhưng Cam Hoa vẫn chẳng quan tâm điều này.

Loại thái độ này lại càng dung túng cho dã tâm của Hồ Long.

Lúc này trong lòng thanh niên cũng rất bất đắc dĩ, biết rõ Hồ Long có dã tâm nhưng Cam Hoa vẫn muốn hắn ta đi theo.

Chẳng may đợi chút nữa Hồ Long giết chết Vương Cẩu Tử, sinh lòng làm phản.

Đến lúc đó dựa vào giải thưởng của Vương Cẩu Tử, hoàn toàn có thể phản bội đoàn đội đi ra ngoài tự lập môn hộ.

Tuy trong lòng thanh niên rất hoang mang, nhưng xưa nay hắn ta chưa từng nghi ngờ đoàn trưởng.

Là một trong ba đoàn đội lâu năm, ở lại trên thế gian lâu nhất, Cam Hoa là đoàn trưởng của Tri Chu đoàn sẽ có thực lực mạnh đến mức nào?

Trong lòng thanh niên cũng không chắc chắn lắm, vì đã rất lâu rồi Cam Hoa không ra tay.

Nếu không, sao Hồ Long lại bắt đầu nhòm ngó vị trí đoàn trưởng chứ.

Hắn ta lấy ra một quả cầu màu vàng từ trong sách tem, sau khi nhẹ nhàng ném ra ngoài chỉ thấy quả cầu sinh ra một đôi cánh mỏng như cánh ve, như một con ong mật nhanh như tia chớp lao vào trong rừng cây.

“Không sai, trong rừng cây có người, chắc chắn là đám người Vương Cẩu Tử.”

Thanh niên vừa nói xong đã thấy Hồ Long cũng biến mất, chỉ để lại một câu nói quanh quẩn trong không khí: “Xem ta lấy đầu của tên tiểu tử này.”

“Đáng chết!”

Vẻ mặt thanh niên thay đổi, nhưng Hồ Long là cao thủ am hiểu tốc độ, không, phải nói là cao thủ trong cao thủ.

Bình Luận (0)
Comment