Hồ Long đã có ba loại năng lực tứ giai, trên phương diện tốc độ tuyệt đối là sự tồn tại siêu phàm.
Mặc dù thanh niên muốn đuổi theo nhưng suy nghĩ một chút cũng từ bỏ, chỉ sợ mình chưa đuổi theo mấy bước Hồ Long đã cầm theo đầu người quay về.
Loại chuyện này đã không phải lần một lần hai.
“Ông!”
Chỉ thấy một bóng đen xuyên thẳng qua trong rừng cây, những nơi đi qua cuốn lên một cơn gió mạnh cuồng bạo, quả cầu vừa bay đi tìm người lại bị Hồ Long bỏ xa sau lưng.
Xuyên qua rừng cây, mấy người mặc quần áo tù đang bận rộn đến khí thế ngất trời trong một viện tử nhà nông.
Một tên đầu hói trơn bóng nằm nghiêng trên tảng đá lớn, trên tay cầm một quyển sách xem say sưa ngon lành.
“Chính là người!”
Hồ Long chưa từng gặp Triệu Khách nhưng đã thấy cái đầu trọc tròn vo kia, biết tên này là Vương Cẩu Tử mà mình muốn tên.
“Một tên phế nhân ngông cuồng cái rắm, thật sự cho rằng có mấy tên thổ dân địa phương làm chỗ dựa thì có thể bảo vệ ngươi bình an!”
Còn chưa nói hết câu, trong nháy mắt một tia sáng đỏ lóe lên trong không khí.
“Phốc!”
Một cái đầu tròn vo lượn vòng bay lên, trên khuôn mặt gầy gò kia vẫn còn nguyên vẻ bối rối, dường như hoàn toàn không nhận ra đầu của mình đã bay lên.
Đám tù phạm đang làm việc thấy thế đều ngạc nhiên.
Sau khi nhìn thân thể không đầu ngã mạnh xuống vũng máu, lúc này mới giật mình tỉnh lại.
“A! Giết… Giết người!”
Cũng không biết là ai hét lên một tiếng, sáu người xoay người muốn bỏ chạy.
Hồ Long thấy thế đưa tay thu đầu người vào trong sách tem, khuôn mặt lạnh lẽo liếc qua những tù phạm đang hốt hoảng bỏ chạy kia.
Mặc dù nhiệm vụ chính của bọn họ là xử lý Vương Cẩu Tử này, nhưng những tù phạm này đã thấy hắn ta, vậy không thể để bọn họ sống sót.
Nếu để lộ ra tin tức, đây chắc chắn là một rắc rối không nhỏ cho hắn ta.
Chỉ thấy trong lúc Hồ Long bước đi đã nâng chân trái lên, chưa thấy bước chân hạ xuống như thế nào, một giây sau Hồ Long đã xuất hiện trước mặt một tên tù phạm.
“Không! Ta không chơi, đại nhân, ta không chơi!”
Nhìn Hồ Long như quỷ thần ẩn hiện ở trước mặt mình, tù phạm không tự chủ được hét rầm lên.
Hắn ta chỉ là một tên trộm, trộm cái yếm tơ vàng của một lão nương trong nhà quyền quý, chưa bao giờ cảm nhận cái chết lại gần sát như lúc này.
“Không chơi?”
Hồ Long ngạc nhiên, chợt nhếch miệng cười ha hả, trở tay nện một quyền vào ngực tù phạm, lực lượng khổng lồ khiến thân thể tù phạm như một tờ giấy A4 mỏng manh, bị một quyền xuyên thủng.
“Ai mẹ nó cho các ngươi chơi.”
Nói xong lời này, Hồ Long đã xuất hiện trước mặt một tên tù phạm khác, căn bản không cho tên tù phạm này cơ hội nói chuyện.
Chỉ là bóng dáng lóe lên, một giây sau đầu tên tù phạm này lượn vòng một trăm tám mươi độ trong lúc nhanh chóng chạy trốn.
Những người này chỉ là tù phạm bình thường, dù là những người đưa thư trung cấp đó đối mặt với Hồ Long, hắn ta cũng có thể dựa vào tốc độ cường đại giải quyết người đối địch với mình.
“Chơi đi! Tiếp tục chơi đi!”
Vì tốc độ của Hồ Long quá nhanh, tốc độ tiếng động cũng không đuổi kịp bóng dáng của hắn ta, thường chỉ trong nháy mắt nghe được tiếng động người đã đến trước mặt mình.
Hồ Long như tử thần nhàn nhã đi dạo, trong nháy mắt đã giết tên tù phạm thứ tư, dường như chỉ cần là chỗ hắn ta đặt chân, cũng đại diện cho vòng tay của cái chết.
“Ồ! Sao ngươi không chạy nữa?”
Lúc này Hồ Long đi đến trước mặt một tên tù phạm.
Trên đầu tên tù phạm này có mái tóc đen nhánh thật dày, không biết bao lâu chưa gội khiến tóc bết thành từng cục, cuộn thành một đống, hai tay ôm đầu trốn trong góc nhà bếp.
Bên cạnh là một cái lồng hấp to lớn đang bốc lên khói nóng sôi trào, không biết bên trong đang hấp cái gì, lúc Hồ Long cất bước đi tới lại không nhịn được nhếch mũi lên.
Chỉ cảm thấy mùi thơm trong lồng hấp xông vào mũi, khiến Hồ Long không nhịn được nhếch mũi khẽ ngửi.
“Trong này là cái gì?”
Hồ Long chưa bao giờ được ngửi hương thơm này, không tự chủ được đi qua mở lồng hấp.
Nhưng là một người đưa thư có kinh nghiệm nhiều năm, Hồ Long lại rất cảnh giác lùi lại một bước, trong chốc lát sương mù thật dày tràn ra khỏi lồng hấp.
Điều này khiến Hồ Long không nhịn được trợn to mắt, muốn thấy rõ bên trong rốt cuộc là cái gì từ trong làn sương mù dày đặc.
Nhưng trong một giây ngắn ngủi khi đôi mắt Hồ Long chạm vào sương mù, sắc mặt Hồ Long lại trở nên dữ tợn.
“A!”
Một cảm giác gai đau trước nay chưa từng có lập tức bộc phát ra từ trong đôi mắt, không chỉ con mắt, chỉ cần là nơi chạm phải sương mù lập tức khiến da thịt Hồ Long trở nên đỏ bừng.
Cứ như chạm đến axit sunfuric, da thịt lại nhanh chóng sưng đỏ vỡ tan.
“A a a a!”
Hồ Long không tự chủ được đưa tay che mắt của mình, so sánh với cảm giác gai đau trên da thịt, Hồ Long càng không chịu nổi con mắt nóng rực, nước mắt không ngừng chảy xuống theo khóe mắt, cảm giác thiêu đốt mãnh liệt kia khiến hắn ta hoàn toàn không mở nổi mắt.
Sự thay đổi này khiến hắn ta hoàn toàn không kịp trở tay, dường như cảm giác bén nhạy của hắn ta với nguy hiểm không có chút tác dụng nào với sương mù trong lồng hấp.
“Đáng chết, đây là cái gì!”