Ngay vừa rồi Hồ Long đã sử dụng rất nhiều dược vật đặc thù vô cùng trân quý, cùng đạo cụ loại bỏ nguyền rủa.
Huống hồ, dù có con tem cấp bạch ngân, nhưng so sánh với sự tổn thất của hắn, sử dụng mất một cơ hội “Mễ lặc chi thứ”, con tem bình thường chắc chắn không thể bồi thường lại sự tổn thất của hắn.
Đặc biệt là với trạng thái hiện tại của mình, loại đạo cụ hiếm thấy như “Mễ lặc chi thứ” chắc chắn là đòn sát thủ mạnh nhất của mình.
Đây cũng là lý do vì sao hắn nhất định phải đoạt loại đạo cụ này từ trên tay Trần Phiên.
Ngay lúc Triệu Khách xoa hai tay chuẩn bị mở ra sách tem, lỗ tai hơi động đậy một chút, chỉ thấy thân thể như cá trạch nhanh chóng lăn trên mặt đất một vòng, đồng thời nắm lấy chuôi loan đao màu xanh mà Hồ Long vứt bỏ bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm bụi cỏ ở sau lưng.
“Đi ra!”
Triệu Khách lạnh giọng quát, chỉ thấy bụi cỏ lắc lư sàn sạt hai lần, một khuôn mặt vô cùng xấu xí thò ra từ trong bụi cỏ.
“Là ngươi?”
Triệu Khách ngạc nhiên, nhìn tên to con cẩn thận bò ra, không khỏi nghi ngờ nói: “Ngươi không chạy?”
Cẩn thận nhớ lại một chút, lúc Hồ Long ra tay đại khai sát giới, hình như hắn cũng không thấy bóng dáng của tên này.
Lại không ngờ tên to con vô cùng xấu xí này đã trốn trong bụi cỏ ở sau lưng hắn không xa từ lúc nào.
Đầu tiên ánh mắt tên to con nhìn thoáng qua ngón tay Triệu Khách, sau khi thấy viên Đại giới bảo thạch kia, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn ta đã lấy lại tinh thần, cẩn thận gật đầu với Triệu Khách, lấy loại hoa quả mà Triệu Khách cho mình vào trước đó ra khỏi lồng ngực, lại chỉ với Triệu Khách.
Dường như hắn ta đang muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng Triệu Khách thật sự không xem hiểu rốt cuộc tên này có ý gì.
Triệu Khách dứt khoát không để ý đến hắn ta, dự định đi lên rút ra sách tem của Hồ Long, sau đó đi tìm Bát Giới nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hắn phải tranh thủ chạy về trong vòng bốn tiếng.
Nếu không chẳng bao lâu nữa đám người Dương Vạn Tài thật sự dẫn người tới, e rằng hắn cũng chỉ có thể xám xịt tìm một chỗ trốn đi.
Về phần Vương Ma Tử, tạm thời Triệu Khách không có ý định đi làm phiền hắn ta, tuy cách của Âu Dương Xu đơn giản thô bạo nhưng đây chắc chắn là một cơ duyên hiếm có với Vương Ma Tử.
Sớm kéo hắn ta ra ngoài cũng không có quá nhiều tác dụng với hắn, dù sao hắn ta cũng giống hắn, cũng chỉ tăng thêm một tên phế vật không có năng lực sách tem mà thôi.
Ngay lúc Triệu Khách chuẩn bị rút ra con tem, tên to con sau lưng đột nhiên kéo Triệu Khách lại.
Lực lượng của tên to con lớn đến lạ kỳ, sau khi Triệu Khách bị hắn ta kéo lại, vô thức muốn tránh đi nhưng lúc này mới phát hiện lực lượng của tên to con lại kinh khủng hơn cả hắn.
Ngay lúc đang ngây người, Triệu Khách bị tên to con kéo vào bụi cỏ.
“Suỵt!”
Chỉ thấy tên to con đặt ngón trỏ lên khóe môi của mình, một tay khác chỉ lên đỉnh đầu.
Triệu Khách còn chưa ngẩng đầu, nhưng có thể thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua trên mặt đất, đây không phải bóng dáng một con chim, càng giống như lướt qua.
“Còn nữa!”
Trong lòng Triệu Khách lập tức nặng nề, lặng lẽ thò đầu ra nhìn, từ xa đã thấy một bóng người màu đen ở trên bầu trời, sau lưng là một đôi cánh khổng lồ đang lay động như một con kền kền xoay quanh trên đỉnh đầu của bọn họ.
“Hai người?”
Thấy một tên người đưa thư khác xuất hiện, sắc mặt Triệu Khách lập tức trở nên khó coi.
Trong kế hoạch của hắn, tuy cũng có phương án đối phó khi hai người đưa thư đồng thời xuất hiện, mượn nước dưa cay đánh bất ngờ, cho dù không có phần thắng nhưng muốn thoát thân cũng không khó.
Nhưng hai người này lại là một trước một sau xuất hiện.
Triệu Khách nhìn lên cái lồng hấp, tuy còn bốc lên hơi nóng, nhưng e rằng hiệu quả trong nước dưa cay đã bốc hơi mất hơn một nửa.
Còn muốn đạt tới hiệu quả vừa rồi, e rằng chỉ là tưởng tượng vô căn cứ!
Huống hồ, nếu đối phương không thấy Hồ Long, chắc chắn trong lòng sẽ đề phòng, hắn muốn lặp lại chiêu cũ e rằng đối phương căn bản không bị lừa.
Nhìn thoáng qua xác chết của Hồ Long, Triệu Khách cắn răng nói nhỏ: “Đi mau!”
Lúc này, hắn không để ý đến đồ vật trong sách tem của Hồ Long nữa, nhân lúc đối phương còn chưa phát hiện hắn phải nhanh chóng trốn đi, dù sao mạng chó quan trọng hơn.
“Ong ong ong…”
Triệu Khách vừa muốn lôi kéo tên to con rời đi, lỗ tai khẽ động không nhịn được nghi ngờ quay đầu lại, không biết trong bụi cây sau lưng phát ra tiếng động gì, nhưng nghe tiếng động hình như càng ngày càng gần.
“Vèo!”
Một bóng đen bay ra từ trong bụi cây, sau khi lượn vòng một cái xung quanh Triệu Khách, lại nghe ngóng trên đỉnh đầu Triệu Khách.
Triệu Khách nhìn lên, trong lòng thầm kêu không tốt, một quả cầu bay mọc ra một cặp cánh mỏng manh, có hơi giống Snitch trong Harry Potter.
Không biết dùng để làm gì, nhưng thứ đồ chơi này đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, Triệu Khách dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được thứ đồ chơi này đã để lộ vị trí của hắn.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, ngay lúc này không biết tên to con bên cạnh lấy đâu ra một nắm phân trâu tươi mới, nhanh như tia chớp túm lấy quả cầu bay, một tay nhét quả cầu bay vào trong bãi phân trâu.