Cho dù trong tình huống tên to con phản ứng nhanh chóng nhưng vẫn chậm một bước, một cơn gió mạnh quét tới từ sau lưng, thổi ngã rừng cây mà hai người đang ẩn nấp.
Chỉ thấy một đôi cánh màu đen vung vẩy ở giữa không trung, cuốn lên một cơn gió mạnh khiến người ta khó mà mở mắt, một tên thanh niên tóc đen mặt mũi lạnh lùng dần hạ xuống từ giữa không trung.
Tên thanh niên nhìn Triệu Khách nhưng trong lòng thì rất kỳ quái, vì sao không thấy bóng dáng Hồ Long.
Nhưng đã tìm được Vương Cẩu Tử, tạm thời không cần nghĩ xem tên Hồ Long này đang làm cái gì.
“Vương Cẩu Tử, cuối cùng đã tìm được ngươi!” Thanh niên nhếch khóe môi, giọng điệu nhẹ nhõm như tìm được hảo hữu nhiều năm không gặp.
Khóe miệng Triệu Khách giật giật không nói câu nào, cũng không chú ý đến khi thanh niên gọi ba chữ Vương Cẩu Tử, thân thể tên to con đứng sau lưng hắn hơi chấn động, trên khuôn mặt xấu xí xuất hiện vẻ khó tin.
Đôi mắt duy nhất nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, siết chặt nắm đấm thành một đoàn.
“A, các ngươi muốn tìm ta, nói sớm đi, ta đang định trở về tìm Dương đại tài thần, đưa lên một chén trà nhận tội.”
Thấy đã bị phát hiện, trên mặt Triệu Khách không những không hoảng hốt ngược lại còn vui vẻ nói vớ vẩn, nhưng đôi mắt kia linh lợi đảo quanh, trong lòng đang suy nghĩ phải dùng kế hoạch như thế nào mới có thể thoát thân.
Nhưng hiển nhiên thanh niên không chịu dáng vẻ này của Triệu Khách, tuy có vẻ tuổi tác tương đương với Triệu Khách, thậm chí còn nhỏ hơn Triệu Khách rất nhiều, nhưng bàn về trải nghiệm, thanh niên này đủ để xưng một tiếng tiền bối ở trước mặt Triệu Khách.
Hắn ta cười lạnh, hai cái cánh sau lưng mở ra khiến xung quanh dấy lên một cơn gió mạnh, chỉ thấy trong không khí xung quanh bắt đầu tràn ngập ra từng sợi hồ quang điện màu bạc.
“Tài thần đòi người chết canh ba, kim ngân phủ kín miếu Diêm La, tuy ngươi bị xếp ở hạng nhất, bản thân lại là người đưa thư nhân sâm nổi tiếng, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên đắc tội Tài thần, ngươi vẫn nên đợi kiếp sau lại kính Tài thần chén trà nhận tội này đi.”
Lúc nói chuyện, chỉ thấy trong tay thanh niên xuất hiện thêm một thanh trường kích.
“Đợi chút!”
Triệu Khách thấy thế vội vàng giơ tay lên: “Ngươi không muốn biết đồng bạn của ngươi đi đâu rồi sao?”
“Hồ Long??”
Thanh niên ngạc nhiên, đây cũng là vấn đề khiến hắn ta rất hoang mang, tốc độ của tên Hồ Long này nhanh đến mức người ta không thể tưởng tượng được, theo lý trước khi mình đến đây, tên này phải chém đứt đầu Vương Cẩu Tử rồi mới đúng.
Nhưng lúc đến đây, ngoại trừ xác những tù phạm trên mặt đất, hắn ta căn bản không thấy bóng dáng Hồ Long.
“Ngươi xem, không phải hắn đang ở đây sao?”
Triệu Khách đưa tay ra chỉ, thanh niên nhìn theo phương hướng Triệu Khách chỉ, là lều cỏ dùng làm nhà bếp.
Thanh niên khẽ nhếch lông mày, trường kích trong tay quét qua một cái, cuốn lên một đạo hồ quang điện đánh nát lều cỏ.
Sau khi lều cỏ vỡ vụn, thanh niên không khỏi ngẩn người, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào xác chết trên mặt đất, thật sự không thể tin được.
“Hồ Long??”
Thanh niên không ngờ Hồ Long lại chết!
Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, thanh niên không khỏi thở sâu, tức giận quay đầu nhìn về phía Triệu Khách.
Nhưng vừa quay đầu lại, mới thấy bóng dáng Triệu Khách và tên tù phạm kia đã biến mất, lại nhìn lên nữa mới thấy Triệu Khách đang dẫn theo tên tù phạm kia lao thẳng vào rừng cây, vung chân phi nước đại giữ mạng.
“Đáng chết!”
Thanh niên không nóng lòng đuổi theo Triệu Khách, mà nhanh chóng hạ xuống từ giữa không trung, cẩn thận kiểm tra xác Hồ Long
Đợi sau khi Hồ Long đã tuyệt khí, hơn nữa trên mặt đất toàn là vỏ bình thuốc, vẻ mặt thanh niên lập tức trở nên hung ác nham hiểm.
Tuy không biết rốt cuộc Vương Cẩu Tử đã làm gì, nhưng chắc chắn Hồ Long chết vì sự ám toán của tiểu tử này.
Trong thoáng chốc, thanh niên đột nhiên nhớ đến trước khi mình lên đường, Tài thần đột nhiên chạy tới nói với đoàn trưởng Cam Hoa mấy câu, Cam Hoa lại để Hồ Long đi theo mình.
“Chẳng lẽ… Trước đó Tài thần đã nghĩ đến loại tình huống này??”
Đoàn trưởng làm như thế, không phải là muốn mượn đao giết người?
Trong lúc hoang mang, thanh niên dần lấy lại tinh thần, ném xác Hồ Long vào trong sách tem trước, mặc kệ nói thế nào đây cũng là huynh đệ cùng vào sinh ra tử trong đoàn đội.
Cho dù đã chết, ít nhất vẫn phải mang xác về hiện thực, tìm một chỗ nhập thổ vi an.
Sau khi thu hồi xác Hồ Long, khuôn mặt thanh niên trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, hai cánh mở ra, nhấc chiến kích trên tay lên nhanh chóng đuổi theo.
“Sạt sạt sạt…”
Trong rừng cây, Triệu Khách phi nước đại cả quãng đường nhưng tốc độ cũng không nhanh.
Không có “Lão binh” và các con tem khác trong sách tem gia trì, lúc trước Triệu Khách là lão hổ sơn lâm, lúc này lại biến thành người xa lạ trong núi rừng.
Dưới chân là tảng đá và vũng bùn mấp mô, một chân đạp lên không khỏi bắn lên một mảnh nước bùn.
So sánh ra, tên to con sau lưng lại khiến Triệu Khách cảm thấy rất ngạc nhiên, tốc độ của tên này còn nhanh hơn hắn rất nhiều.
Nhưng tên to con chỉ đi theo sau lưng Triệu Khách, cũng không có ý cắt đuôi hắn.
“Kỳ quái? Ngươi đi theo ta làm gì? Không thấy ta bị người ta đuổi giết sao?”
Triệu Khách vừa chạy vừa quay đầu lại hô lên với tên to con.