Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1901 - Chương 1901 - Thân Phận Của Tên To Con? (2)

Chương 1901 - Thân phận của tên to con? (2)
Chương 1901 - Thân phận của tên to con? (2)

“A a!”

Tên to con há hốc mồm kêu lên hai tiếng, nhưng Triệu Khách cũng không biết hắn ta muốn biểu đạt ý gì.

Nhưng tên to con đã muốn đi theo, hắn cũng lười quản hắn ta.

Thấy Triệu Khách không để ý đến hắn ta, trong con mắt duy nhất của tên to con đầy phức tạp.

Đồng tử vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Triệu Khách, ở trong lòng nổi lên một luồng sát ý không thể dịu đi.

Nhưng luồng sát ý này nhanh chóng bị tên to con kìm nén, quay đầu nhìn về phía đỉnh đầu, trên khuôn mặt xấu xí của tên to con thoáng qua vẻ suy nghĩ sâu xa, không biết rốt cuộc trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

“Ầm ầm…”

Bầu trời ban ngày không mây đột nhiên lại vang lên từng tiếng sấm rền, trong lúc phi nước đại trong lỗ tai Triệu Khách phát ra một tiếng vù vù, dường như thời gian xung quanh cũng trở nên chậm chạp theo.

Ánh mắt nhìn thoáng qua, đôi mắt của Triệu Khách tập trung vào mu bàn tay, hắn phát hiện lông tơ của hắn lại dựng lên từng sợi một.

“Tham lam!”

Trong vô thức, Triệu Khách đã kích hoạt nhân cách Tham lam, trong mắt mở ra một đôi đồng tử phụ màu nâu đậm, khiến bên trong tròng mắt Triệu Khách quỷ dị như là một quả trứng hai lòng đỏ.

Dựa vào tầm mắt của đồng tử phụ, từng hạt hồ quang điện lóe lên trong không khí đang áp sát bọn họ.

“Chẳng lẽ…”

Trong lòng Triệu Khách hơi căng thẳng, chắp tay trước ngực muốn kích hoạt Kim chung tráo.

Tên to con chạy ở phía sau Triệu Khách đột nhiên duỗi hai tay ra, một tay nhấc Triệu Khách lên nhào về một chỗ khác.

Trong nháy mắt nhào qua, trong đồng tử phụ của Triệu Khách thấy không khí xung quanh đột nhiên lóe lên vô số hồ quang điện, giống như lít nha lít nhít con rắn nhỏ hội tụ về phía bọn họ.

Ngay sau đó, trước mặt Triệu Khách tối sầm lại, không đợi thấy rõ xảy ra chuyện gì, bên tai vang lên một tiếng bạo lôi “ầm ầm” to lớn, toàn bộ phù đảo chấn động, Triệu Khách bị tên to con đè ở dưới người, cũng không biết lăn lộn trên mặt đất mấy vòng.

Trong nháy mắt tiếng lôi vang lên, nhịp tim đập cũng nhanh hơn cứ như linh hồn cũng sắp bị đâm thủng!

Sau khi lăn trên mặt đất dính đầy bụi đất, Triệu Khách hoảng sợ quay đầu nhìn, lập tức nghiến chặt răng.

Chỉ thấy khu rừng cây rậm rạp xung quanh đã biến thành một mảnh đất hoang vụ.

Một gốc cây lớn tận trời cần ít nhất năm người mới ôm hết được, lúc này đã biến thành một ngọn lửa to lớn, khói đen bốc lên cuồn cuộn.

“Phi! Người đưa thư hệ tự nhiên??”

Triệu Khách phun bùn trong miệng ra, trong lòng không khỏi cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.

Cũng không phải mỗi một người đưa thư hệ tự nhiên nhất định phải khống chế cây cối mới được, ngược lại gió bão và lôi điện cũng là một loại hệ tự nhiên.

“Tên Hồ Long này chết ở trên tay ngươi, chắc chắn là sự sỉ nhục cả đời hắn.”

Giọng nói truyền đến, Triệu Khách quay phắt đầu lại, một tên thanh niên tóc đen dáng người mảnh mai chậm rãi giơ trường kích trên tay đứng giữa không trung nơi xa.

“Ngươi cho rằng ngươi chạy trốn được?” Khóe miệng thanh niên lộ ra một nụ cười lạnh, lúc này hắn ta đã xác định năng lực của Vương Cẩu Tử là một phế vật giống bên trong tin tức.

Hắn ta thấy cái chết của Hồ Long đơn thuần là chuyện ngoài ý muốn.

Triệu Khách còn chưa kịp nói chuyện lại thấy cả người nhẹ nhàng, tên to con đột nhiên đứng lên, hai tay khiêng hắn lên vai bỏ chạy.

“Vù vù!”

Trong chốc lát cơn gió luồn vào cổ áo của hắn, Triệu Khách cảm giác hắn chỉ cần há miệng ra, e rằng lập tức bị gió rót đầy, trong lòng không khỏi thấy sợ hãi thực lực của tên to con!

“Người đưa thư??”

Trong chốc lát, trong đầu Triệu Khách chỉ có thể nghĩ đến một đáp án như vậy.

Nhưng đối phương là người đưa thư? Hắn căn bản không nhận ra hắn ta, tại sao lại phải giúp hắn?

Huống hồ, đối phương không nhận ra hắn, chẳng lẽ còn không biết biệt danh Vương Cẩu Tử của hắn?

Trong lòng Triệu Khách vô cùng hoang mang, nhưng lúc này lại không có cơ hội hỏi ra những hoang mang này.

“Ừm!”

Thanh niên đứng giữa không trung nhìn tên to con chỉ trong giây lát đã chạy đi hơn trăm thước, trong lòng rất ngạc nhiên.

“Nhanh như vậy? Là người đưa thư hệ tốc độ?”

Tốc độ của tên này không chậm hơn Hồ Long bao nhiêu, tốc độ nhanh đến kinh người, càng quỷ dị hơn hắn ta hoàn toàn không phát hiện tên mặc quần áo tù này lại là một người đưa thư.

“Đáng chết!”

Thấy thế, đôi mắt thanh niên ngưng ra hai tia sáng lạnh, trong lòng đã kết luận cái chết của Hồ Long chắc chắn có liên quan đến tên này, nếu không một tên phế vật sao có thể giết chết Hồ Long.

“Đã vậy, hai người các ngươi cùng chết đi!”

Hắn ta vung trường kích trong tay lên, cảm giác kỳ lạ vừa rồi lập tức ùa tới.

Nhưng lần này Triệu Khách cẩn thận quan sát, trong ánh mắt lấp lóe qua một tia sáng: “Bên trái!”

Tên to con nghe vậy đất đá dưới chân nổ tung, thân thể vốn đang xông về phía trước lại cố ý lượn nguyên tại chỗ một vòng, quay người nhảy về phía bên trái.

Một tiếng sét trên đất bằng “ầm ầm” như là cự long ngẩng đầu dâng lên từ trên mặt đất, nối liền với thiên địa, tuy chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, nhưng uy lực cường đại đủ để giết chết tất cả vật sống trong chớp nhoáng.

“Bó tay chịu trói đi, các ngươi chạy không thoát!”

Bình Luận (0)
Comment