“Mả mẹ nó, có cần khoa trương như vậy không?”
Triệu Khách quay đầu nhìn về phía tên to con: “Này, ngươi tìm được chưa?”
Tuy không biết rốt cuộc tên to con đang tìm cái gì, nhưng tên to con đã liều mạng tìm như vậy, biết đâu còn có một cơ hội.
Dường như tên to con không nghe thấy lời nói của Triệu Khách, vùi đầu điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên, thân thể tên to con chấn động, trong con mắt duy nhất hiện ra tia sáng, hai tay nhanh chóng lật tìm đồ vật xung quanh, ôm ra một cái hộp gỗ nhỏ vuông vức ở phía dưới cùng.
“Đây là cái gì?”
Thấy tên to con hào hứng ôm một cái hộp gỗ ra, trong lòng Triệu Khách không khỏi xuất hiện hy vọng.
Tên to con gật đầu thật mạnh, trên khuôn mặt kia như băng tuyết hòa tan, lộ ra nụ cười khiến người ta sợ hãi hơn gặp quỷ.
Trong ánh mắt soi mói của Triệu Khách, từ từ mở cái hộp ra, trong nháy mắt cái hộp mở ra, một vòng ánh sáng vàng chiếu lên khuôn mặt Triệu Khách theo khe hở chiếc hộp.
“Đó là…”
Triệu Khách không nhịn được ngừng thở, híp mắt nhìn.
“Đinh! Đinh! Đinh đinh!”
Tiếng nhạc êm tai vang lên, lúc ánh sáng tản đi, Triệu Khách trợn mắt há hốc mồm nhìn cái hộp bị mở ra, vẻ hưng phấn kích động lập tức cứng đờ trên mặt.
Không có gì hết!
Bản thân cái hộp này chỉ là một cái hộp âm nhạc, trong hộp còn có hai con búp bê mặc bikini, uyển chuyển nhảy múa theo cái hộp đang mở ra.
Trong chốc lát, ánh mắt Triệu Khách cứng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cái hộp âm nhạc, nói với tên to con: “Ngươi mẹ nó đang đùa ta sao?”
“A a a!”
Thấy Triệu Khách nhìn sang với ánh mắt quái dị, tên to con há mồm vung tay một lúc, hoảng sợ ngẩng đầu.
“Bang!”
Chỉ nghe trên bầu trời phát ra một tiếng phượng hót cao vút, cả vùng lập tức bị bao phủ trong một tầng ánh sáng đỏ thẫm.
Trong lòng Triệu Khách nặng nề: “Đã đến!”
Xoáy mây xoay tròn, mỏ chim đỏ thẫm nhô ra từ trong biển mây, theo đó hai cánh giương ra “oanh” một cái, biển lửa vô biên bốc cháy trên bầu trời.
“Cảm nhận được sự tuyệt vọng chưa, Hỏa Phượng liệu nguyên!”
Thanh niên tóc đen thở sâu, ánh lửa nhanh chóng đến gần sau lưng khiến thân thể của hắn ta cũng bị châm lửa theo.
Nhưng dường như hắn ta không thèm để ý ngọn lửa trên người, ngược lại rất hưởng thụ cảm giác ngâm trong sóng lửa to lớn.
“Hít!”
Sắc mặt Triệu Khách khó coi đến cực điểm, điều này hoàn toàn là tai ương diệt thế, muốn tránh cũng không có chỗ để trốn tránh.
“A a a a!”
Lúc này, chỉ thấy tên to con bắt lấy cánh tay Triệu Khách, còn chưa chờ Triệu Khách hiểu rốt cuộc hắn ta muốn làm gì.
Tên to con một phát kéo viên Đại giới bảo thạch trên đầu ngón tay của Triệu Khách xuống, nặng nề đập viên bảo thạch trong lòng bàn tay vào cái hộp nhạc trước mặt.
Trong chốc lát, chỉ thấy đá quý màu đỏ thẫm nhanh chóng ảm đạm, ngay sau đó một tia sáng bắn ra từ trong hộp, chiếu vào trên người Triệu Khách và tên to con.
“Oanh!”
Trong Phù Vân thành, tất cả mọi người không nhịn được ngẩng đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn về phía kia.
Từ xa đã thấy nơi đó bốc lên khói đỏ cuồn cuộn, nhuộm đỏ cả bầu trời bên ngoài Phù Vân thành.
Theo một cơn gió thổi tới, thậm chí mọi người còn cảm thấy gió thổi vào mặt cũng nóng hầm hập.
“Hỏa Phượng liệu nguyên!”
Trên lầu, nhìn tình cảnh cả bầu trời bốc cháy ở phương xa, Cam Hoa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu thật dày của mình, tuy sắc mặt như thường nhưng ai cũng có thể cảm giác được nếp nhăn trên khóe mắt Cam Hoa đã nhăn thành một đường cong vô cùng đắc ý.
Thiệu Băng và Đại Mi nhìn nhau, trong lòng hai người rất rung động
Trong ba đoàn đội, Tri Chu đoàn là đoàn đội tồn tại lâu nhất.
Từ sau khi Cam Hoa nương nhờ vào vị đại nhân vật kia, đã bắt đầu dựa vào sự che chở của vị đại nhân vật này, hiếm khi nào để đoàn đội tiến vào không gian khủng bố.
Thời gian lâu dài, rất nhiều người tưởng Cam Hoa đã già, Tri Chu đoàn cũng chỉ là một con chó săn bị nuôi nhốt mà thôi.
Nhưng hôm nay bọn họ mới được biết nội tình kinh khủng của một đoàn đội lâu năm.
Một lát sau, Đại Mi là người đầu tiên mỉm cười, khom lưng chúc mừng Cam Hoa: “Chúc mừng, vẫn luôn nghe nói Tri Chu đoàn có Hỏa Phương Ngao Long, hôm nay mới được mở mang kiến thức về thực lực của Hỏa Phượng A Lãng.”
Không biết từ lúc nào, Tri Chu đoàn đã lưu truyền về tin đồn một Phượng một Long.
Phượng là chỉ tên thanh niên tóc đen kia, A Lãng.
Về phần Long, rất nhiều người suy đoán là Cam Hoa, nhưng đã lâu Cam Hoa không ra tay, không ai biết được thực lực chân chính.
Thiệu Băng không nói chuyện, chỉ không nhịn được siết chặt nắm đấm, như đang suy nghĩ liệu mình có thể ngăn cản loại sát chiêu này không.
“Là năng lực ngũ giai?”
Im lặng một lát, cuối cùng Thiệu Băng đã mở miệng dò hỏi.
Nhưng lúc Cam Hoa muốn nói chuyện, lại nghe sau lưng có người nói: “Tứ giai nhưng đã gần đến ngũ giai, có thể coi là năng lực chuẩn ngũ giai.”
Lúc đang nói chuyện, chỉ thấy áo bào tím bay múa, một người đi vào từ ban công phía sau.
Mọi người ngạc nhiên, thậm chí không phát hiện sau lưng lại xuất hiện một người.
Nhưng sau khi thấy là Tài thần, Dương Vạn Tài, cũng bình thường trở lại.
Đều nghe đồn tuy thực lực của Dương Vạn Tài không mạnh, nhưng vẫn có thực lực khiến người ta kiêng dè, dù sao hắn ta quá nhiều tiền.