Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1915 - Chương 1915 - Đầu Người (2)

Chương 1915 - Đầu người (2)
Chương 1915 - Đầu người (2)

Có cảm giác ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nhưng Triệu Khách cũng không có lời oán hận gì với điều này.

Hắn chỉ có thể không ngừng tạo ra cơ hội cho đối phương, kích thích đối phương ra tay, chỉ có như vậy hắn mới có thể tìm kiếm khe hở rời đi từ trong sự bao vây như thùng sắt của đối phương.

Leo lên Thăng vân thê, Triệu Khách dự định nhân lúc cổng thành còn trong thời gian giới nghiêm, nhanh chóng trở về.

Ngay lúc bốn cái Thăng vân thê của Triệu Khách chạy đến bên ngoài Phù Vân thành, từ xa đã thấy một đám người đưa thư đi ra từ Phù Vân thành, hình như đang định xem đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao uy lực của Hỏa Phượng liệu nguyên lớn như vậy, toàn bộ Phù Vân thành đều có thể thấy được.

Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc gác cổng mở cổng, kết quả vừa đi ra khỏi còn còn chưa kịp leo lên Thăng vân thê, đã thấy Thăng vân thê của Triệu Khách trở về từ phía đối diện.

Trong chốc lát, ánh mắt một đám người đưa thư trợn tròn, trơ mắt nhìn Triệu Khách đi xuống từ bốn cái Thăng vân thê nhưng không ai dám tùy tiện ra tay.

Dù sao vết xe đổ trước đó còn rõ mồn một trước mắt.

“Hắc hắc!”

Thân thể khô gầy như que củi của Heo mập đi theo sau lưng Triệu Khách, ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm những người đưa thư xung quanh.

Sắc mặt hắn ta đầy phách lối, hận không thể nhảy nhót mấy cái ở trước cổng thành, kêu mấy câu: “Đến đi, đánh ta đi?”

“Kỳ quái!”

Ánh mắt Triệu Khách nhìn xung quanh một vòng, không biết vì sao trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác xấu.

Không thể nói chỗ nào không đúng, nhưng luôn cảm thấy thiếu mất cái gì đó, lại không thể nghĩ ra ngay được.

“Đi!”

Không để ý đám người đưa thư đang vây xem xung quanh, Triệu Khách cất bước đi về phía phủ thành chủ.

“Không đúng!”

Nhưng Triệu Khách còn chưa đi được mấy bước đã dừng chân nguyên tại chỗ, xoay phắt người lại ánh mắt nhìn về phía đám người sau lưng.

“Sao thế?”

Thấy Triệu Khách đột nhiên có hành động như vậy, trong lòng Vương Ma Tử trở nên căng thẳng, quan tâm dò hỏi.

Triệu Khách không để ý Vương Ma Tử, ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ, nhìn những người đưa thư xa lạ trước mặt.

Dự cảm xấu trong lòng Triệu Khách càng ngày càng mạnh mẽ.

Triệu Khách lắc đầu, xoay người lại, nhanh chân dẫn đám người đi về phía trước, vừa đi vừa dùng giọng nói cực kỳ nhỏ nói bên tai ba người Vương Ma Tử: “Ta đếm từ một đến ba, tất cả theo ta lao về phía đại lao, có thể lao đi nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, tuyệt đối đừng quay đầu lại.”

“Vì sao?”

Vương Ma Tử gãi đầu, chẳng lẽ trong Phù Vân thành còn có người dám ra tay với bọn họ?

Thật sự cho rằng những man lực sĩ và thủ vệ đó ăn chay sao.

Hơn nữa, sau lưng bọn họ còn có một vị Trấn Thủ đại nhân thực lực vô cùng cái thế, Âu Dương Xu.

Đừng nói những người đưa thư rải rác này, dù là một đám người Tài thần cũng không dám tùy tiện động đến hắn.

Triệu Khách lắc đầu không nói chuyện, chỉ bước nhanh hơn.

Nhưng theo đám người Triệu Khách bước nhanh về phía trước, tốc độ của những người đưa thư sau lưng cũng trở nên dồn dập hơn.

Đúng vào lúc này, một bóng đen đột nhiên nhảy ra từ trong lầu các, hạ xuống trước mặt đám người Triệu Khách.

Người này che mặt, trong cả người bị bao bọc trong cái đấu bồng màu đen, không thấy rõ khuôn mặt.

Sau khi chặn ngang trước mặt Triệu Khách, con mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm: “Cho ngươi!”

Một chiếc hộp màu đen bị đối phương ném ra từ dưới áo choàng.

“Cẩn thận!”

Thấy cái hộp bị ném tới, Vương Ma Tử thay đổi sắc mặt, đưa tay đập một quyền.

Quyền cương ngoại phát uy lực không lớn, nhưng chiếc hộp màu đen trước mặt căn bản không chịu nổi lực lượng như vậy, lập tức chia năm xẻ bảy.

“Ầm” một tiếng, chiếc hộp nổ tung.

Nhưng bên trong cũng không phải ám khí đạo cụ gì đó mà Vương Ma Tử đã nghĩ, mà là một cái đầu người.

Đầu người lăn ra từ trong hộp, sau khi lăn vài vòng dừng lại trước mu bàn chân đám người Triệu Khách.

Triệu Khách cúi đầu nhìn, trên trán đổ mồ hôi lạnh, chỉ thấy đầu người trong hộp lại là… Âu Dương Xu!

Thời gian: 2 giờ trước.

Tiếng ầm ầm to lớn khiến toàn bộ Phù Vân thành chấn động.

“Là Vân đảo!”

Ánh mắt Âu Dương Xu nhìn chằm chằm về phía đám mây đỏ trên bầu trời, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

“Hoa Hoa, Đại Hắc…”

Gia Ngọc đứng sau lưng Âu Dương Xu, ánh mắt nhìn về phía Hôn Vân đảo, tay nhỏ siết chặt góc áo của mình, trong lòng không khỏi lo lắng cho đám được gọi là sư huynh của mình.

Tinh thần Camilleri hơi nặng nề: “Là hắn bị tấn công sao?”

Tiếng động lớn như vậy khiến trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi, với tiếng động thế này tuyệt đối không phải lực lượng mà người đưa thư bình thường có thể phát huy ra được.

Trong đầu Camilleri nghĩ đến đám người Triệu Khách bị tập kích trước tiên, về người tập kích hắn, không cần nghĩ cũng biết là Tài thần.

Chỉ có Tài thần mới có thúc đẩy người đưa thư cường đại như vậy làm việc cho hắn ta.

“Đáng chết, đã sớm nói không nên đi trêu chọc Tài thần.”

Trong lòng Camilleri không nhịn được trách móc Triệu Khách, kế hoạch không giống với suy nghĩ của hắn.

Triệu Khách để nàng giả thành người Tài thần thả tin tức ra ngoài, vỗ ngực đảm bảo đây chỉ là một chiêu ra oai, đảm bảo hắn có thể bình an trở về.

Bình Luận (0)
Comment