Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1916 - Chương 1916 - Ám Tiễn Khó Phòng

Chương 1916 - Ám tiễn khó phòng
Chương 1916 - Ám tiễn khó phòng

Nhưng bây giờ nhìn lại hình như kế hoạch của Triệu Khách không thuận lợi như suy nghĩ của hắn.

“Đại nhân! Đại nhân, không xong rồi!”

Đúng vào lúc này, một tên thủ vệ vội vã xông vào từ ngoài viện, nhào xuống trước mặt Âu Dương Xu.

“Đại nhân… Thành chủ… Thành chủ… Hắn…”

Âu Dương Xu nghe vậy vẻ mặt thay đổi, tiến lên một phát bắt lấy thủ vệ, nhấc hắn ta lên khỏi mặt đất: “Nói rõ ràng, thành chủ làm sao?”

“Tối hôm qua, tối hôm qua thành chủ sủng hạnh tân quý nhân, đã…”

Thủ vệ nói đến chỗ này không khỏi lộ ra vẻ khó xử, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Thấy thế, Âu Dương Xu hận không thể đạp hắn ta một cái, thúc giục: “Làm sao nữa, nói!”

“Thành chủ chưa từng rời khỏi cửa phòng, chúng ta chỉ nghe thấy trong tẩm cung của thành chủ thỉnh thoảng vang lên tiếng cười to, cho đến vừa rồi nghe bên ngoài có tiếng nổ, không lâu sau trong tẩm cung đột nhiên không còn tiếng động gì nữa, chúng ta to gan đi vào nhìn…”

Thủ vệ hít vào một hơi nói tiếp: “Chỉ thấy thành chủ và vị tân quý nhân kia trần như nhộng quấn lấy nhau, lại nặng nề ngất xỉu, thân thể lạnh buốt, hôn mê bất tỉnh.”

Thủ vệ nói xong câu này, trong lòng Âu Dương Xu lập tức loạn thành một đoàn, trong lòng không khỏi mắng to: “Tên này thật sự biết chà đạp bản thân.”

Tên sư huynh này của mình có sở thích quái đản, mình đã mắng hắn ta sớm muộn gì cũng chết trong ngực nữ nhân, không ngờ lần này lại ứng nghiệm.

Lúc đang muốn nhanh chóng đi qua thăm dò sự việc, Âu Dương Xu lại nghĩ đến điều gì đó, xoay người đi đến bên cạnh Camilleri, nói mấy câu bên tai Camilleri.

Lại thấy Âu Dương Xu lấy ra một thứ từ trong ngực, nhét vào tay Gia Ngọc: “Nhớ lời ta nói, đi nhanh đi.”

“Thế nhưng, ngươi…”

Camilleri còn muốn gọi Âu Dương Xu, nhưng sau khi Âu Dương Xu dặn dò xong đã chạy như bay ra ngoài, căn bản không cho Camilleri cơ hội giữ lại.

Thấy Âu Dương Xu nhanh chân rời đi, ánh mắt Camilleri đầy phức tạp nhìn về phía Gia Ngọc.

Trong lòng nàng không khỏi sinh ra một dự cảm xấu, dự cảm này thật sự quá mạnh mẽ.

Dường như chỉ là thoáng cái, một loạt vấn đề đột nhiên tập trung lại cùng nổ ra, không cho người ta chỗ trống để giảm xóc, cũng không có bất kỳ sự chuẩn bị tư tưởng gì.

Camilleri cắn răng một cái, nhanh chóng lôi kéo Gia Ngọc rời khỏi trạch viện, đi dọc theo ngã ba mà Âu Dương Xu nói đến, chạy thẳng đến một nơi không biết tên.

“Trấn Thủ đại nhân!”

Còn chưa đi đến tẩm cung, chỉ thấy đám người Dương Vạn Tài vừa hay chạy đến từ một chỗ khác, sau khi thấy Âu Dương Xu, Dương Vạn Tài vội vàng hành lễ bái kiến.

“Các ngươi!”

Trong lòng Âu Dương Xu rất đề phòng đám người Dương Vạn Tài, không chỉ hắn ta, ngay cả sư huynh cũng giống như thế.

Từ xưa đến nay, có rất nhiều kẻ ngoại lai tiến vào Phù Vân thành, mỗi lần những kẻ ngoại lai này đều gây ra một số việc nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất rời đi.

Không ai biết rốt cuộc những kẻ ngoại lai này đến từ chỗ nào, biến mất ở nơi nào, nhưng đã rất lâu rồi không có kẻ ngoại lai xuất hiện.

Lần này đột nhiên có nhiều kẻ ngoại lai tràn vào như vậy, đám người Dương Vạn Tài lại mơ hồ chiếm lấy vị trí cầm đầu trong đám kẻ ngoại lai.

Đây là lý do vì sao Sở Hương Vân muốn giữ đám người Dương Vạn Tài ở lại phủ thành chủ, mục đích là đặt đám người này ở dưới mí mắt của mình, đề phòng bọn họ có hành động nguy hiểm gì.

Lần này thật sự đúng lúc, Sở Hương Vân bị bệnh nặng, mấy người Dương Vạn Tài cũng xuất hiện ở đây, điều này khiến Âu Dương Xu sinh lòng cảnh giác.

“Các ngươi đây là…”

“Nghe nói thành chủ đại nhân bị bệnh, chúng ta chạy tới thăm hỏi, ngoài ra chỗ ta còn có một loại linh dược tuyệt thế, có thể đảm bảo thành chủ thuốc đến khỏi bệnh.”

Chỉ thấy trong lúc Dương Vạn Tài nói chuyện, trong tay lại xuất hiện một cái bảo giáp màu vàng.

Bên trên bảo giáp lấp lóe ánh sáng vàng, khảm nạm mười hai viên bảo châu, trong linh quang lấp lánh mỗi một viên đều lớn hơn bên trên quyền trượng của Sở Hương Vân một vòng.

Dương Vạn Tài chỉ mở hộp ra một cái khe, trong chốc lát một sợi mùi thuốc trong veo bay ra theo khe hở.

Ánh mắt Âu Dương Xu sáng ngời, hắn ta không dám nói có tạo nghệ cao thâm trên y thuật, nhưng cũng được coi là tinh thông dược lý.

Nếu không cũng không leo lên tuyệt bích, ngắt lấy dược liệu bổ dưỡng cho Gia Ngọc.

Chỉ dựa vào mùi thuốc nhàn nhạt, lại khiến tinh thần Âu Dương Xu rung lên.

“Đúng là thuốc tốt, làm phiền!”

Nhìn linh dược trong bảo giáp, vẻ mặt Âu Dương Xu hơi dịu đi, ít nhất trông ôn hòa hơn khuôn mặt thối vừa rồi rất nhiều.

Một đoàn người vội vã chạy đến tẩm cung của Sở Hương Vân, nhưng vừa muốn vào cửa đã nghe trong phòng vang lên một tiếng hét chói tai.

“Không tốt, có người hành thích!”

Đám người Âu Dương Xu ngạc nhiên, đúng lúc này trong tẩm cung lại vang lên một tiếng ầm vang.

Một thân thể trần truồng bay ra từ sau tấm bình phong, ngã mạnh xuống đất.

Mọi người nhìn lên, vẻ mặt trở nên quái dị.

Đặc biệt sau khi đám người Dương Vạn Tài thấy rõ người ngã xuống đất lại là Lộ Hạo, trong ánh mắt xuất hiện vẻ khinh bỉ và ghét bỏ.

Đặc biệt là Đại Mi, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới bụng Lộ Hạo như đang nhìn một quái vật, vẻ mặt ghê tởm, thầm mắng: “Thật buồn nôn, nhân yêu bất nam bất nữ chết tiệt.”

Bình Luận (0)
Comment