Lộ Hạo lắc đầu, sau khi ngẩng đầu thấy đám người Âu Dương Xu, ánh mắt cứng đờ.
Ngay lúc đang định nói chuyện, lại phát hiện cổ họng của mình không thể phát ra tiếng nào.
“Tiện nhân, dám hại ta!”
Cùng lúc đó một bóng đen lao ra từ sau tấm bình phong, bóng đen chính là Sở Hương Vân, hắn ta cũng trần truồng giống Lộ Hạo.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, bụng Sở Hương Vân lại cắm một cây chủy thủ, máu tươi chảy ròng ròng.
Lúc này ra tay đã là sát chiêu, đâm thẳng vào vị trí hiểm yếu của Lộ Hạo.
Thấy sát chiêu sắp tới, trên trán Lộ Hạo lồi lên gân xanh, không nhịn được cuồng loạn rống lên.
Hắn ta như một con dã thú bị thương trở nên cuồng bạo để lộ ra hàm răng sắc bén, điên cuồng đánh trả Sở Hương Vân.
“Cẩn thận, móng tay của tiện nhân này có kịch độc!”
Âu Dương Xu thấy móng tay Lộ Hạo dài nhỏ đỏ tươi, sắc mặt lập tức thay đổi, leo lên một bước như tia chớp chộp lấy cổ tay Lộ Hạo, trở tay vặn “cạch” một cái, cánh tay trắng như ngó sen lập tức bị vặn thành bánh quai chèo.
Sắc mặt Lộ Hạo trắng bệch, ánh mắt không dám tin nhìn về phía Âu Dương Xu.
Nhưng Âu Dương Xu lại không chú ý đến Lộ Hạo, vừa ra tay đã là thủ đoạn lôi đình, đá một cái vào đùi phải của Lộ Hạo, lại vang lên một tiếng “răng rắc” nho nhỏ!!
Hiển nhiên xương cốt đã xuất hiện vết nứt!
“Ầm!”
Đồng thời Sở Hương Vân đã hận tiện nhân này đến thấu xương, lại rút cây chủy thủ ở bụng đâm một phát vào ngực Lộ Hạo.
“Phốc phốc phốc phốc!”
Sau khi đâm liên tiếp vài đao, chỉ thấy trên thân thể yêu kiều non mềm của Lộ Hạo biến thành máu thịt be bét.
Đây vốn là gối ôn nhu của nam nhân anh hùng, bây giờ đã là thịt nhão không ai hỏi thăm.
Điều quỷ dị là, ánh mắt Lộ Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Âu Dương Xu, há hốc mồm như muốn nói điều gì đó.
Sở Hương Vân lại trở tay nện một quyền vào cằm Lộ Hạo,
Trong nháy mắt, Lộ Hạo bị một quyền của Sở Hương Vân nện lên giữa không trung, ngã mạnh xuống đất, lại bị Sở Hương Vân hung hăng đạp cho hai cái.
Âu Dương Xu thấy thế trong lòng cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nữ nhân này… Không đúng, là thực lực của nam nhân này có vẻ rất bình thường, căn bản không giống cao thủ gì.
Ngoại trừ trên móng tay có bôi kịch độc thì không có thực lực gì khác, sao lại dám can đảm hành thích Sở Hương Vân chứ?
Hơn nữa ánh mắt vừa rồi của hắn ta rất kỳ quái, Âu Dương Xu luôn cảm thấy hình như đôi mắt này đang cầu cứu mình.
Ngay lúc Âu Dương Xu thầm nghĩ muốn đi lên trước cẩn thận kiểm tra, lại nghe một tiếng “ôi chao” đầy kỳ quái, quay đầu lại thấy Sở Hương Vân ngã mạnh xuống đất.
Miệng vết thương ở bụng không ngừng chảy máu, hơn nữa vết thương không ngừng chảy ra máu đen, dọc theo vết thương ở bụng di chuyển lên trên.
Hiển nhiên cây chủy thủ vừa rồi bị bôi kịch độc.
“Sư huynh!”
Thấy thế cả đám người nhanh chóng vây quanh, Dương Vạn Tài lập tức lấy ra chiếc dược giáp có cất linh dược vừa rồi.
“Nhanh, cho thành chủ đại nhân ăn đi.”
Trong lòng Âu Dương Xu hơi do dự, viên linh dược này được đưa tới rất đúng lúc, đưa tay nhận lấy dược giáp, chỉ thấy dược giáp mở ra, một viên linh dược bảy màu tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, mùi thuốc dày đặc tỏa ra từ đó.
Ánh mắt Âu Dương Xu sáng ngời, đưa tay muốn lấy linh dược ra, nhưng đúng lúc này dược giáp vàng chói kêu cạch một tiếng, nặng nề đóng lại kẹp chặt ngón tay Âu Dương Xu.
Cùng lúc đó, viên linh dược kia bắt đầu tự chuyển động, linh dược vỡ ra, lít nha lít nhít cái vuốt duỗi ra, một đôi râu dài màu sắc sặc sỡ thò ra, nhìn lại đây đâu phải linh dược gì đó, căn bản là một con rết bảy sắc thân thể đầy đặn.
Con rết bảy sắc há miệng để lộ ra hai cái càng hình cung, hung tợn cắn vào ngón tay Âu Dương Xu.
“A!!!”
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Âu Dương Xu không kịp trở tay, muốn tránh thoát cũng không kịp, bảo giáp màu vàng như cái mũ chụp lên ngón tay của hắn ta.
Theo một cảm giác đâm đau khoan tim xé xách trào ra theo đầu ngón tay, chỉ thấy một làn khói độc bảy màu bay ra theo ngón tay hắn ta.
“Giết!”
Hai người Thiệu Băng, Cam Hoa đứng sau lưng đồng thời ra tay, cánh tay Thiệu Băng lại bao trùm một tầng thủy tinh trong suốt.
Nếu dùng kính lúp nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên từng mảnh thủy tinh này đều in xuống chú ấn kỳ lạ.
Những chú ấn này bộc phát ra ánh sáng mạnh trong nháy mắt Thiệu Băng xuất quyền hình thành năng lượng to lớn, năng lực tứ giai, Tinh diệu!
So sánh với Thiệu Băng, Cam Hoa lại càng quái dị hơn, cánh tay Cam Hoa lại biến thành tôm ngao xấu xí, tôm ngao cũng không phải hình dáng cái kìm thông thường, mà là chân trước càng giống Đường Lang, phần đuôi lại là xác ngoài tạo hình giống một cái búa.
Nếu Triệu Khách có mặt ở đây, tất nhiên sẽ liếc một cái nhận ra đây là chi trước của Đường Lang hà, có lực công kích cường đại siêu cấp.
Lúc này lại bị Cam Hoa chuyển dời đến cánh tay mình, chân trước bắn ra rất mạnh, tốc độ khủng khiếp khiến không khí xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo theo.
Hai người này vừa ra tay cũng là toàn lực không giữ lại chút nào, càng giống vẫn đang tụ lực, hiển nhiên đây là một chiêu đã sớm chuẩn bị xong.