Đối mặt với lời nói bậy nói bạ của Dương Vạn Tài, Âu Dương Xu căn bản không tin, đứng dậy, tích một đoàn chân khí ở trong ngực, há miệng phát ra một tiếng sư tử hống điếc tai.
Sư tử hống như sấm khuấy động từng tầng sóng âm có thể nhìn bằng mắt thường trong không khí, Âu Dương Xu tin tưởng, sau khi thân tín dưới tay hắn ta nghe được tiếng sư tử hống, chắc chắn sẽ chạy đến trợ giúp.
Nhưng sóng âm lại truyền ra chưa đến trăm mét, trong không khí như có một bức tường vô hình ngăn cách sóng âm.
“Trận pháp!”
Vẻ mặt Âu Dương Xu khẽ thay đổi, xung quanh tẩm cung lại bị người ta bố trí trận pháp.
Đại Mi đứng sau lưng Dương Vạn Tài thấy thế, mỉm cười đặc biệt quyến rũ.
“Thành chủ đại nhân thích tỷ muội tốt của ta như vậy, thường xuyên triệu vào tẩm cung, cứ một tới hai đi như vậy trận pháp đã sớm hoàn thành, bây giờ tất cả mọi người bên ngoài đều chú ý đến động tĩnh bên cái ổ cũ của ngươi, ai thèm quan tâm nơi này xảy ra chuyện gì, ngài nói đúng không, Tài thần.”
Đại Mi nói chuyện, nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Tài thần, dáng vẻ yêu kiều lẳng lơ lại khiến cả người Âu Dương Xu lạnh băng.
Chiếc quạt ngọc trong tay Dương Vạn Tài lại đổi mặt, chỉ thấy mấy chữ trên mặt quạt lắc mình thay đổi, đổi thành mấy chữ khác: “Xà hạt mỹ nhân.”
Quạt ngọc chỉ về phía trước, ánh mắt Dương Vạn Tài bắn ra tia sáng lạnh: “Giết!”
Một tiếng giết kết thúc, Thiệu Băng và Cam Hoa bên cạnh đồng thời ra tay.
Lúc này Cam Hoa gọi ra một con côn trùng kỳ lạ, đây là hắn ta vô tình bắt được trong một không gian khủng bố.
Côn trùng giống với bọ hung một sừng, có khôi giáp để tank nhưng trên người mọc đầy gai ngược.
Trong lòng Cam Hoa khẽ động, thân thể lại hợp làm một thể với con côn trùng này.
Thân thể nhanh chóng va chạm sinh ra giáp xác đỏ tươi, đồng thời cốt thứ bén nhọn bắn ra theo giáp xác, vô cùng bén nhọn như gió như đao, khiến người nhìn không rét mà run.
Lần va chạm này của hắn ta cũng có thể nói là công phòng một thể, phối hợp với cốt thứ hai bên thân thể, bị hắn ta đụng vào chính diện như vậy, làm không tốt sẽ sống sờ sờ bị chia cắt tới chết!
Một đôi mắt nhỏ đỏ thẫm hung bạo nhìn chằm chằm Âu Dương Xu, một tiếng gào thét bén nhọn!
Trong tiếng gào thét bén nhọn này, một mảnh sóng khí vô cùng đục ngầu bắn về phía bốn phương tám hướng.
Nhìn kỹ trong sóng khí này lại có lít nha lít nhít tiểu trùng, toàn bộ đều hội tụ vào trên người Âu Dương Xu, gần như trong nháy mắt đã ngưng tụ hắn ta thành một pho tượng, khó mà di chuyển!
Ngay lúc này, Thiệu Băng đã lao đến trước mặt Âu Dương Xu, cả người hắn ta bị thủy tinh giáp trong suốt bao trùm.
Hai con dao găm thủy tinh xuất hiện trong lòng bàn tay Thiệu Băng, dao găm như băng tinh bộc phát ra tia sáng lạnh sắc bén, dường như có lực lượng cắt chém vô cùng sắc bén.
Bóng người lao đi thật sự như tia chớp lần lượt xẹt qua trên bầu trời xé rách trời dài!
“Cút ngay!”
Đối mặt với sự vây công của hai vị cao thủ đỉnh phong, Âu Dương Xu lại như con sư tử nổi giận tới cực điểm.
Dù trong tình huống đã mất đi một cánh tay, một luồng khí tràng cường đại vẫn có thể chấn côn trùng trên người thành bụi phấn.
Tốc độ vô cùng kỳ lạ, Âu Dương Xu như một con cá khéo léo di chuyển trong hai lưỡi dao như mưa to của Thiệu Băng.
Cùng lúc tránh đi lưỡi dao của Thiệu Băng, Âu Dương Xu lại trở tay một ngón tay va chạm về phía Cam Hoa.
“Chu Tước chỉ!”
Đầu ngón tay Âu Dương Xu có một tia sáng màu son lấp lóe, điểm ra một lỗ thủng trên giáp xác của Cam Hoa.
Nhưng ngay trong khe nở này, Thiệu Băng nắm lấy cơ hội áp sát đến sau lưng Âu Dương Xu.
“Chết đi!”
Thấy một phát đánh trúng, hai con ngươi Thiệu Băng bùng lên sát cơ nhưng hắn ta vui mừng quá sớm.
“Cẩn thận!”
Cam Hoa lên tiếng nhắc nhở.
Không biết Âu Dương Xu đã nghiêng eo, đá ngang một cái vào bụng Thiệu Băng từ lúc nào, một đá này khiến Thiệu Băng bay lên giữa không trung.
Hai chân Âu Dương Xu nhảy lên, lập tức có vô số cước ảnh xuất hiện trước mặt Thiệu Băng, cước ảnh trùng điệp, một cú đá ngang tạo ra bảy tám đạo ảo ảnh, cái bóng lại tạo thành gió lốc xoạt xoạt xoạt.
Gió lốc bao bọc thân thể Thiệu Băng, cuốn Thiệu Băng lên không trung như một con thoi rồi ném xuống.
Sau đó mang theo càng nhiều kình phong hơn, dường như có lực lượng ma sát vô tận!
Hai chân Thiệu Băng căn bản không thể chạm đến mặt đất, thủy tinh giáp trên người cũng không ngừng vỡ nát theo.
Đâu còn chỗ để phát lực trốn tránh công kích?
Chỉ có thể co quắp thật chặt chẽ giữa không trung, ôm đầu bảo vệ điểm yếu hại.
“Phanh phanh phanh!”
Mỗi một cái đá ngang đều khiến Thiệu Băng cảm giác một chiếc xe tải chở vượt quá trọng tải chạy cực nhanh đang đánh tới, đụng đến mức xương cốt cả người cũng phải nát nứt.
“Thị huyết trùng phong!”
Cam Hoa xông đến từ góc nghiêng bên cạnh, vô số trùng phong lớn khoảng ngón cái quấn quanh bên cạnh Cam Hoa, cộng thêm xác ngoài kinh khủng của hắn ta, uy thế có thể so với Địa huyết lĩnh chủ.
Đối mặt với sự gia nhập của Cam Hoa, áp lực của Âu Dương Xu tăng mạnh.