Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1920 - Chương 1920 - Ám Tiễn Khó Phòng (5)

Chương 1920 - Ám tiễn khó phòng (5)
Chương 1920 - Ám tiễn khó phòng (5)

Nhưng lúc này trong hai con người Âu Dương Xu lại lộ ra sát cơ, dường như đã sớm đợi Cam Hoa áp sát, hắn ta nhanh chóng thu lại nắm đấm khiến khí tràng xung quanh sinh ra dị biến.

“Đây là…” Đồng tử Cam Hoa co rụt lại, bản năng khiến thân thể bay nhanh ra ngoài giáp xác, vội vàng lùi ra ngoài.

“Muốn đi, đã muộn!”

Theo một tiếng hừ lạnh của Âu Dương Xu, bóng dáng Âu Dương Xu từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốn.

Bốn bóng dáng đồng thời ra tay, nhưng chiêu thức của mỗi người cũng không giống nhau hổ, hạc, rắn, rùa.

Tái hiện tuyệt học, đây là tất sát chi thuật của Âu Dương Xu: “Tứ Tượng ngụ cửu không!”

Tứ Tượng đều xuất hiện, lấy vòm trời là cối, mặt đất là bàn, khiến sắc mặt hai người Cam Hoa và Thiệu Băng đều trở nên trắng bệch.

Nhưng ngay lúc này lại nghe sau lưng vang lên một tiếng hét thảm, Âu Dương Xu vô thức quay đầu nhìn thoáng qua, không nhịn được trợn tròn hai mắt, hét to: “Dừng tay!”

Thì ra không biết Dương Vạn Tài đã lặng yên đi đến bên cạnh Sở Hương Vân từ lúc nào, dao găm bén nhọn đâm một dao vào ngực Sở Hương Vân.

Hình như còn chưa đã ngứa lại dùng dao găm vắn xoáy trên vết thương của Sở Hương Vân thêm mấy vòng.

Thấy cảnh này, Âu Dương Xu mắt hổ trợn tròn, tức giận đến mức tột đỉnh.

“Ngươi nói dừng tay thì dừng tay sao, được, cho ngươi!”

Dương Vạn Tài nói xong lại nâng bên chân đi giày tơ vàng lên, một chân đá Sở Hương Vân bay về phía Âu Dương Xu.

Lúc này, Âu Dương Xu cũng không rảnh quan tâm Thiệu Băng và Cam Hoa đã bị trọng thương, nhào tới dùng hai tay đỡ Sở Hương Vân.

Ngay lúc hai tay Âu Dương Xu chạm đến Sở Hương Vân, đôi mắt vốn khép hờ của Sở Hương Vân lại choàng mở ra, trong mắt thoáng quá một tia xảo trá: “Linh hồn phong bạo!”

“Két!”

Thế giới trước mắt lập tức biến thành đen trắng.

Trong một cái Linh hồn phong bạo, thân thể Âu Dương Xu cứng đờ tại chỗ, tuy chỉ là một phần mười giây nhưng đã đủ với hắn ta.

Một cuốn sách tem màu hồng xuất hiện bên cạnh Sở Hương Vân, một con dao găm đỏ thẫm lao ra như bay từ bên trong.

Trên dao găm mang theo ánh máu đỏ tươi, dường như đây là màu sắc duy nhất trong thế giới đen trắng trước mặt, một dao xuyên qua hư không lướt qua cổ họng Âu Dương Xu.

“Xoát!”

Sau khi thế giới lại quay về màu sắc ban đầu, chỉ thấy Âu Dương Xu lẳng lặng đứng tại chỗ, trong ngực còn ôm Sở Hương Vân.

Trong nháy mắt sinh mệnh còn sót lại, trong đầu còn quanh quẩn câu nói mà Sở Hương Vân nói bên tai mình trong nháy mắt đen trắng vừa rồi.

“Thật xin lỗi, ta không phải sư huynh của ngươi.”

Hắn ta không phải sư huynh của mình?

Vậy… Ký ức trình chiếu lại trước mặt Âu Dương Xu, sự bất lực và ánh mắt cầu cứu của nữ nhân kia khiến trong lòng Âu Dương Xu chợt nghĩ đến điều gì đó.

Đồng tử co rụt lại, dường như tất cả sự nghi ngờ đã rộng mở trong sáng, nhưng… Hắn ta tỉnh ngộ quá muộn.

“Ầm!”

Theo trời đất trước mắt quay cuồng, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở thân thể không đầu của mình, ý thức sau cùng của Âu Dương Xu cũng biến mất.

“Ha ha ha ha, lợi hại, đúng là cao thủ hệ linh hồn trong nhiều năm qua, Lộ Hạo, ta thật sự không nhìn nhầm ngươi.”

Nhìn cái đầu lăn lóc trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía người đã không còn là Sở Hương Vân trước mắt, không nhịn được thoải mái cười ha hả.

“Khách sáo, cũng may có Tài thần giúp đỡ khiến hồn lực của ta tăng mạnh, mới có thể hoàn thành trò xiếc linh miêu tráo thái tử lần này, nhưng Tài thần đừng quên điều kiện mà chúng ta đã bàn xong.”

“Đương nhiên! Tài thần ta xưa nay không hẹp hòi!”

Trên phương diện tiêu tiền này, không có ai nghi ngờ Dương Vạn Tài, dù sao ai ai cũng biết danh tiếng Tài thần này.

“Không ngờ ngươi cũng là người của Tài thần, chẳng trách.”

Ánh mắt Đại Mi đánh giá Lộ Hạo trước mặt, không chỉ nàng ngay cả Thiệu Băng và Cam Hoa cũng thấy rất bất ngờ với điều này, hiển nhiên bọn họ không biết gì về chuyện này.

Đối với điều này, Lộ Hạo cũng chỉ mỉm cười thần bí, không giải thích điều gì.

“Đi thôi, còn có một dư nghiệt nữa.”

Khóe miệng Dương Vạn Tài khẽ nhếch lên, cất bước đi về phía tẩm cung đã bùng lên lửa lớn, nhưng sau khi đi vào nhìn, nụ cười trên mặt Dương Vạn Tài lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy Sở Hương Vân đã bị Lộ Hạo thâu thiên hoán nhật nên ngã trên mặt đất cách đó không xa, lại không biết đã biến mất từ lúc nào.

“Thế mà…”

Thấy cái đầu người lăn xuống bên chân mình, tuy trong lòng Triệu Khách đã suy đoán ra một số khả năng, nhưng lúc thật sự thấy đầu Âu Dương Xu, trên trán Triệu Khách cũng không khỏi gồ lên gân xanh, cả người lạnh băng.

“Không thể nào!”

Vương Ma Tử đứng sau lưng Triệu Khách, thấy thế cũng không khỏi hoảng sợ gào thét.

Đối với thực lực của Âu Dương Xu, Vương Ma Tử lại thấy khâm phục từ trong lòng, cao thủ như vậy sao lại bị người ta chặt đầu.

Dù là Thiệu Băng, Cam Hoa và một đám người Tài thần cùng nhau tiến lên, muốn giết chết Âu Dương Xu cũng chưa chắc đã dễ dàng.

Huống hồ nơi này là Phù Vân thành, trong phủ thành chủ có hơn ngàn man lực sĩ và thủ vệ.

Trong loại tình huống này, sao Âu Dương Xu lại bị giết chết.

Thậm chí Vương Ma Tử còn nghi ngờ, đầu người trước mắt căn bản là giả.

Bình Luận (0)
Comment