Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1939 - Chương 1939 - Đại Lao Có Biến (2)

Chương 1939 - Đại lao có biến (2)
Chương 1939 - Đại lao có biến (2)

Hắn ta rất rõ, những người bị nhốt trong đại lao không có một ai là người tử tế, thực lực càng vượt xa huynh đệ bọn họ.

Cho dù bây giờ nhìn dáng vẻ đám người này đang hấp hối, nhưng đối mặt với thủ đoạn hung tàn khủng bố của đám người này, dù cùng là người đưa thư, nếu không phải bất đắc dĩ hắn ta cũng không muốn giao thủ với những người đưa thư này.

Lúc này, một tràng tiếng khóa sắt “keng keng keng” vang lên, khiến Tốn Câu như chim sợ cành cong quay phắt người lại hét to: “Ai!”

Bắp thịt cả người kéo căng, trong nháy mắt còn gọi ra cả sách tem.

Chỉ thấy nơi phát ra tiếng động lại là bên trong thủy lao, khóa sắt trong thủy lao phát ra từng tiếng keng keng keng keng, tuy tiếng động rất nhỏ nhưng lại nghe rất rõ ràng trong căn phòng giam mờ tối này.

Ngón tay Tề Lượng đột nhiên nhẹ nhàng nhúc nhích.

“Tề Lượng! Ngươi còn sống!”

Đợi sau khi thấy người hành động lại là Tề Lượng, sự sợ hãi trong lòng Tốn Câu lập tức tan thành mây khói, thậm chí thay vào đó là mừng như điên.

Vốn tưởng Tề Lượng đã chết, không ngờ hắn ta còn sống.

Về phần cây ngân châm kia… Xem ra là tên này ép ra từ trong cơ thể.

Nếu đổi lại là người khác, Tốn Câu sẽ không nói hai lời xoay người rời đi, vì chút chỗ tốt này còn chưa đáng để mình dùng mạng mạo hiểm.

Nhưng sau khi phát hiện lại là Tề Lượng, trong lòng Tốn Câu không sợ hãi như vừa rồi, tên này nổi tiếng là một kẻ ba phải, cũng chỉ vừa bước vào người đưa thư trung cấp.

Đừng nói dáng vẻ hiện tại của hắn ta, dù tình huống có tốt hơn cũng có thể làm gì?

“Tề Lượng ơi Tề Lượng, ngươi thật sự khiến ta bất ngờ.”

Đôi mắt Tốn Câu nhìn chằm chằm Tề Lượng đã bị dao găm đâm thủng cổ họng, lỗ thủng lớn khoảng ngón cái còn đang không ngừng chảy máu, đối lại là người bình thường chịu thương tổn như thế đã sớm chết.

Nhưng Tề Lượng lại còn sống, không thể không thừa nhận người đưa thư hệ thánh quanh đã có sẵn sinh mệnh lực cường đại.

Như trong thần thoại Jesus, Jerusalem bị đính trên thập tự giá dùng máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi, cho đến cuối cùng mới bị trường mâu đâm chết.

“Ca, ta làm thịt hắn cho.”

Tốn Doanh đứng bên cạnh lấy ra một con dao găm từ trong sách tem, dự định lần này dứt khoát chặt rơi đầu tên này.

Nhưng Tốn Câu lại đè xuống con dao găm trên tay đệ đệ mình, hắn ta còn có mấy câu đã muốn mắng chửi từ lâu, vừa hay mượn cơ hội này để nói một chút.

Hơn nữa, một con cá ướp muối này còn có thể xoay người sao?

Tốn Câu ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tề Lượng.

“Đại ca dẫn đầu, hắc hắc, tên ngu ngốc nhà ngươi, ngươi có biết ngươi đã dẫn đầu gây ra rắc rối lớn đến mức nào không? Ngu xuẩn, ngu muội, còn tưởng mình có tinh thần trọng nghĩa mạnh thế nào, một kẻ ba phải giả vờ cái gì.”

Đối mặt với câu châm chọc khiêu khích của Tốn Câu, mí mắt Tề Lượng hơi run run, khóe môi mấp máy mấy lần, Tốn Câu nhìn chằm chằm vào khóe miệng Tề Lượng như đang muốn nói hai chữ: “Tiếp tục.”

“Tiếp tục?? Ha ha, ta không thèm phí lời với ngươi nữa.”

Tốn Câu cười híp mắt đứng lên, không định tiếp tục lãng phí thời gian nữa: “Chuyện còn lại, vẫn nên chờ ngươi chết ta lại nói rõ ràng với ngươi.”

Nói xong câu này, Tốn Câu nhận lấy con dao găm trên tay đệ đệ.

Lưỡi dao hất lên, một tia sáng lạnh khiếp người phá không đánh tới, đánh thẳng vào đầu Tề Lượng.

“Đáng chết, không kịp nữa!”

Ải Cước Hổ đứng sau lưng Tề Lượng thấy vậy lạnh cả tim, đã không kịp rút ra cái ngân châm thứ ba cho Tề Lượng.

Ngay lúc lưỡi dao sắp cắt ngang cổ họng Tề Lượng, một bàn tay lớn đột nhiên thò ra từ cái bóng của Tề Lượng ở trong thủy lao, bàn tay như tia chớp thò ra khỏi mặt nước lại không mang theo chút bọt nước nào, thậm chí trên mặt nước còn không có gợn sóng lắc lư.

“Ầm!”

Một tiếng động vang lên, phi đao bị bàn tay này đánh bay ra ngoài.

“Là ai?”

Sắc mặt Tốn Câu thay đổi, không ngờ lại có biến số như vậy, vội vàng lôi kéo huynh đệ của mình lùi lại.

Trên mặt nước có một vệt bóng đen áp sát vào mặt đất lao về phía hai người.

“Muốn chết!!”

Cái bóng này lao tới, một khuôn mặt đen kịt dần rõ ràng trong cái bóng này.

“Là hắn! Tên này chưa chết??”

Sau khi có người thấy rõ ràng không khỏi ngạc nhiên kêu lên, phát hiện cái bóng lại là Trương Hải Căn đã chết.

Rõ ràng tên này đã chết rồi mới đúng, sao lại xuất hiện ở nơi này.

Trong chốc lát vẻ mặt đám người xung quanh đầy cổ quái, dường như đã ngửi được hương vị âm mưu từ trong không khí.

“Không đúng, tên này là cái bóng, cũng không phải thân thể thật sự!”

Lúc này, có người liếc một cái đã nhìn thấu sự ảo diệu trong đó, có người nghe vậy cũng hiểu ra: “Đúng vậy, Trương Hải Căn là người đưa thư hệ ảnh tử, đáng chết, chỉ cần hắn trốn trong cái bóng của Tề Lượng, dù thương thế nặng hơn nhưng chỉ cần Tề Lượng không chết, tên này cũng có thể duy trì trạng thái sinh cơ bất diệt trong cái bóng.”

“Đệt!”

Người ở đây đều không phải đứa ngốc, bọn họ có thể đi tới ngày hôm nay, có ai không phải người thông minh tuyệt đỉnh, tâm tư kín đáo.

Lúc này thấy Trương Hải Căn, đương nhiên bọn họ lập tức hiểu ra mình bị Tề Lượng đùa giỡn ở trong mộ cổ thần bí.

Bình Luận (0)
Comment