Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1938 - Chương 1938 - Đại Lao Có Biến

Chương 1938 - Đại lao có biến
Chương 1938 - Đại lao có biến

Một người ném dao găm về phía cổ họng Tề Lượng, dao găm đâm vào cổ họng Tề Lượng tạo ra một cái lỗ to bằng ngón cái nhưng vẫn không thấy Tề Lượng có bất kỳ hành động gì.

“Ta không nhận được nhắc nhở đã đánh giết, đáng chết, tên này là người chết!”

Trong chốc lát, sắc mặt hai người trở nên hung ác nham hiểm dọa người, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức vì tiến vào căn đại lao này.

Chỉ là đạo cụ cấp bậc bạch ngân cũng tiêu hao mất hai cái, lúc này mới có thể thuận lợi tiến vào, không ngờ kết quả lại không vui như thế.

“Móa nó, chắc chắn đã bị đám người Tài thần này thu hoạch trước, ném một cái xác rỗng ở chỗ này, xúi quẩy.”

Nói xong, hai người cất bước rời khỏi phòng giam, vừa đi vừa nói: “Được rồi, dù Tề Lượng đã chết thì trong đại lao này vẫn còn người đưa thư, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, giết hết.”

Giọng hai người không lớn, nhưng những người còn lại trong phòng giam đều nghe rõ ràng.

Trong chốc lát, từng đôi mắt trong đại lao đều trở nên khó coi.

“Này, huynh đệ, làm người làm việc đừng có tuyệt tình như vậy, mọi việc đều phải để lại một con đường, ngày sau dễ nói chuyện.”

Một người trong phòng giam không nhịn được nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.

“Ừm?”

Hai người ngạc nhiên không khỏi nhìn nhau, trong phòng giam mờ tối xung quanh có từng khuôn mặt đờ đẫn ngẩng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người.

Ngàn người chỉ trỏ, không bệnh mà chết.

Nhưng nhóm người đầu tiên đi theo bên cạnh Tề Lượng vào thần bí chi địa đều là người nổi bật trong đám người đưa thư trung cấp, có ai không phải đồ tể hai tay dính đầy máu tươi, có ai không phải ác ma giết người như ngóe.

Ánh mắt của những người này tập trung lại, cho dù cách cửa phòng giam cũng khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.

Nhưng sau khi ngây người một lúc ngắn ngủi, hai người lại bật cười ha hả: “Ha ha ha ha, các ngươi đang nói chuyện cười à?”

“Lúc cướp sạch Quỷ thị, các ngươi không đốt giết cướp đoạt à, từ lúc nào ác ma lại bắt đầu nói lý lẽ?”

“Buồn cười, tất cả đều là người đưa thư, nếu là tên ngốc Tề Lượng này nói lý với chúng ta, có lẽ ta còn có thể gật đầu, các ngươi… Phi!”

Hai người không chút kiêng dè cười đùa, không chỉ yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, càng vì cảm thấy đám người này thật buồn cười, đáng buồn, đáng thương, còn đáng hận!

Ma quỷ nói từ bi tuyệt đối không phải vì hắn ta phát hiện lương tâm, chỉ nói rõ ma quỷ đang sợ, lúc phát hiện nắm đấm không dùng được cũng chỉ có thể nói lý với ngươi.

Hai người lại nhanh mồm nhanh miệng, chỉ hai ba câu đã vạch trần tấm màn che sau cùng của đám người này, khiến vẻ mặt bọn họ khó chịu, ánh mắt không còn sắc bén như vừa rồi.

“Ngươi biết ta là ai? Sau lưng ta có Lục Hợp đường Quỷ thị, ngay cả đám người Tri Chu cũng không dám đụng vào ta, chỉ với hai tên rác rưởi vừa trở thành người đưa thư trung cấp các ngươi cũng dám đụng đến ta!”

Trong phòng giam, một nam nhân tóc tai bù xù nghiêm nghị uy hiếp, đồng thời một câu nói toạc ra thực lực hiện tại của hai người này.

Đổi lại bất kỳ lúc nào, đối mặt với hai tên rác rưởi vừa mới tấn thăng làm người đưa thư trung cấp này, hắn ta cũng có cách để mài chết bọn họ.

Huống chi, sau lưng hắn ta còn có Lục Hợp đường, đây là tiệm thuốc lớn nhất Quỷ thị, cũng coi như tài lực hùng hậu.

Nhưng đối với hai huynh đệ này, tuy tên tuổi người này rất lớn, nhưng đưa mắt nhìn sang vẫn buồn cười như tôm tép nhãi nhép.

Tên tuổi lớn hơn có lớn bằng Tài thần không?

Bọn họ dám ăn vụng trước miệng hổ, cũng đã không để Tài thần vào mắt còn lo những thứ này.

“Ha ha, đúng đúng đúng, ngài là nhân vật lớn, vậy để ngài nhớ kỹ, hai huynh đệ chúng ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta tên Tốn Câu, hắn là đệ đệ ta Tốn Doanh, cũng coi như để các ngươi được chết rõ ràng!”

Sắc mặt Tốn Câu đắc ý, có thể đứng trước mặt nhiều người đưa thư thực lực vượt xa mình khoe khoang báo ra tên tuổi thật, có thể thấy trong lòng hắn ta căn bản không định để lại một người sống nào.

“Đinh!”

Ngay lúc này, nụ cười của Tốn Câu biến mất, cúi đầu nhìn dưới chân, lại thấy một cây ngân châm dính máu tươi rơi xuống trước chân của mình.

“Ngân châm???”

Nhìn cây ngân châm rơi xuống trước chân mình, Tốn Câu không nhịn được nghi ngờ quan sát xung quanh.

Không hiểu sao lại có một cây ngân châm rơi ra từ nơi nào.

“Ca, sao thế?”

Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Tốn Câu, Tốn Doanh không nhịn được mở miệng vặn hỏi.

Tốn Câu không nói gì, ngồi xổm xuống nhặt cây ngân châm lên, nhìn vết máu tươi đẹp bên trên, trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm không may.

“Là ai?”

Tốn Câu đưa mắt nhìn quanh, lạnh lùng vặn hỏi: “Ai?”

Cây ngân châm này là đồ dùng để đâm vào xương sống lưng, phong tỏa lực lượng của người đưa thư.

Lúc này lại bị tháo ra, nhìn vết máu đỏ tươi ở phía trên rõ ràng vừa được rút ra.

Nhưng trong phòng giam vô cùng yên tĩnh, không có ai nói chuyện, chỉ có điều ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai huynh đệ này, vẻ mặt không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Điều này khiến Tốn Câu càng nhìn càng run rẩy, một giọt mồ hôi trong suốt lăn xuống từ trên trán.

Bình Luận (0)
Comment