“Móa nó, xúi quẩy!”
Sau khi thầm mắng một câu, Triệu Khách lại xoay người rời đi.
“Đi chưa? Còn chưa đi? Nếu ngươi không đi, ta thật sự sắp không nhịn được nữa.”
Triệu Khách ngồi xổm trên mặt đất, cũng không biết rốt cuộc Từ Vũ đã rời đi hay chưa, quay đầu lại không biết Gia Ngọc đã ngồi xổm bên cạnh hắn từ lúc nào.
“Thúc thúc, vì sao ngươi lại có cái đuôi nhỏ, ta không có?”
“Cái đuôi nhỏ??”
Triệu Khách ngạc nhiên, đỏ mặt nhanh chóng kéo quần lên.
Tuy hắn không cảm thấy chơi gái có lỗi gì, nhưng… Dù hắn có là tên bệnh thần kinh cũng không có nghĩ hắn có sở thích luyến đồng, Triệu Khách vẫn có chút cảm giác xấu hổ đó.
Hơn nữa, ánh mắt ngây thơ không biết gì của Gia Ngọc nhìn chằm chằm cái đuôi nhỏ của hắn, dù da mặt Triệu Khách dày bao nhiêu cũng hơi không nhịn nổi.
“Khụ khụ, đây là bí mật của thúc thúc, không được nói cho người khác biết, có biết chưa, nếu không sau này không làm đồ ngon cho ngươi ăn.”
Triệu Khách chỉ có thể dùng đồ ăn ngon uy hiếp một trận.
Sau đó Triệu Khách đơn giản hỏi thăm một chút, quả nhiên Âu Dương Xu đã đưa con dấu vô cùng trân quý cho Gia Ngọc.
Sau khi Triệu Khách suy nghĩ một chút, quyết định vẫn để Gia Ngọc cất giữ, bây giờ hắn căn bản không giấu được bí mật gì.
Từ Vũ là tên cuồng ma nhìn lén, hận không thể kiểm tra cả quần lót của mình một lần.
Nếu hắn cầm con dấu này, sẽ bị Từ Vũ nhanh chóng phát hiện ra.
“Thúc thúc, nói cho ngươi một bí mật, nơi này có rất nhiều ngôi sao nhỏ, những ngôi sao nhỏ này cất giấu rất nhiều thứ.”
Lúc này, Gia Ngọc đột nhiên mở miệng nói.
Lúc đầu Triệu Khách không hiểu lời nói của Gia Ngọc có ý gì, nhưng chẳng mấy chốc Triệu Khách đã hiểu, ngôi sao nhỏ mà Gia Ngọc nhắc đến là những cái được gọi là linh vận này.
Chỉ có điều bên trong những linh vận này cất giấu đồ vật…
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời như nghĩ đến điều gì đó quan trọng: “Gia Ngọc, ngươi vừa nói trong ngôi sao nhỏ cất giấu rất nhiều thứ, giấu cái gì?”
Gia Ngọc suy nghĩ, rất nghiêm túc khua tay nhưng cuối cùng nàng chỉ là một hài tử, dù có được thiên phú nghịch thiên vượt quá sự hiểu biết của người thường.
Nhưng có vài việc sự miêu tả của nàng cực kỳ mơ hồ, thậm chí là trừu tượng, vì hiện tại nàng vẫn chưa có cách nào miêu tả đồ vật bên trong là cái gì.
Tuy nhiên Triệu Khách có thể đại khái suy đoán theo sự miêu tả của nàng.
“Thì ra là thế!”
Trong lòng Triệu Khách đại khái hiểu rõ cái gọi là dưới đĩa đèn thì tối, rõ ràng bảo vật đang ở ngay trước mắt, điều buồn cười là tất cả mọi người lại làm như không thấy.
“Gia Ngọc, ngươi có thể hấp thu những chấm nhỏ này sao?”
“Ừm, sư phụ nhếch nhác từng dạy ta, nói Thanh Dao phú của ta chuyên môn hấp thu những cái này, rất đơn giản.”
Sư phụ nhếch nhác tất nhiên là Âu Dương Xu.
Con dấu này chỉ là cách tiến vào, muốn thật sự đạt được con tem còn cần thu thập những linh vận kia.
Sau khi nghe được lời nói của Gia Ngọc, ánh mắt Triệu Khách không khỏi sáng ngời, khẽ nói: “Ngươi trốn đi, thu thập những ngôi sao nhỏ đó càng nhiều càng tốt, có biết không?”
“Được, ta thu thập xong có thể đi tìm sư phụ nhếch nhác và tỷ tỷ?”
Gia Ngọc ngoan ngoãn gật đầu nhưng lại dò hỏi Triệu Khách.
Sau khi nghe Gia Ngọc hỏi thăm, sắc mặt Triệu Khách hơi cứng đờ, hiện tại không rõ tung tích của Camilleri, Âu Dương Xu… Trong chốc lát, Triệu Khách hơi nghẹn lời.
Hắn do dự một chút, khuôn mặt cứng ngắc mỉm cười gật đầu: “Được, chờ ngươi thu thập đủ nhiều những ngôi sao nhỏ đó là được.”
Đại lao.
Trong không khí đục ngầu tràn ngập một hương vị không thể diễn tả được, ngẫu nhiên có mấy tia sáng chiếu xuống theo khe hở cửa sổ trên mái nhà, đây là nguồn sáng duy nhất của nơi này.
“Phốc!”
Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng cắt lồng ngực vỡ tan, khiến bên trong phòng giam có thêm một mùi máu tươi nồng nặc.
“Chính là hắn!”
Theo tiếng bước chân, hai bóng dáng lặng yên xuất hiện bên ngoài thủy lao, hai người cách cửa nhà lao nhìn chằm chằm bóng dáng đang bị cầm tù bên trong thủy lao, trong ánh mắt xảo trá đầy tham lam và hưng phấn.
“Hắc hắc hắc, nhiều người đánh nhau vỡ đầu tìm bắt một Vương Cẩu Tử, vẫn là chúng ta thông minh, mặc kệ hắn là Vương Cẩu Tử, Lý Cẩu Đản gì đó, nhiều người tranh nhau như vậy còn chẳng bằng làm thịt người đứng top hai, chỉ với giải thưởng trên Huyền Thưởng Bảng thôi cũng đủ để chúng ta thoải mái.”
“Đúng vậy, giết chết hạng hai trên Huyền Thưởng Bảng, phần thưởng tương đương với ba bộ xác cổ, cộng thêm điểm bưu điện trên Huyền Thưởng Bảng, còn có giải thưởng của dược minh Quỷ thị, đây cũng là một lần phát tài!”
“Quan trọng nhất là không có ai tranh giành, ha ha ha ha ha.”
Hai người không chút kiêng dè bật cười, dường như tên trong thủy lao đã trở thành thịt trên thớt, vịt hầm nhừ trong nồi, chắp cánh khó thoát.
Lúc nói chuyện, chỉ thấy hai người kéo cửa thủy lao ra.
Người đi vào trước không nhịn được nhăn mũi, mùi thối trong thủy lao khiến hắn ta nôn khan.
“Mẹ nó mùi vị kia, tên này không chết rồi chứ!”
Nhìn bóng dáng trong thủy lao tối om, thịt trên người đã mục nát, hai người thấy thế trong lòng hơi căng thẳng, lo lắng có phải tên Tề Lượng này đã chết rồi không.
“Đi!”