Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1942 - Chương 1942 - Trở Mặt Vô Tình

Chương 1942 - Trở mặt vô tình
Chương 1942 - Trở mặt vô tình

Theo ánh mắt Tề Lượng nhìn sang, ánh sáng hy vọng trong mắt mọi người lại dần biến thành sợ hãi.

“Bởi vì, ta muốn… Giết chết tất cả bọn họ!”

Lời nói của Tề Lượng khiến mọi người không nhịn được hít vào một hơi, sự khủng hoảng trước nay chưa từng có phun trào trong lòng tất cả mọi người.

Cũng như câu nói kia của Tốn Câu, ở đây có ai không phải tên đồ tể hai tay dính đầy máu tanh, có ai không phải ác ma giết người như ngóe.

“Tề Lượng, ngươi điên rồi!”

Thậm chí bọn họ không thể tin vào tai mình, Tề Lượng trước mặt thật sự xa lạ đến mức khiến người ta sợ đến vỡ mật.

Đây là Tề Lượng từng không muốn giết cả một người bình thường trong không gian khủng bố??

“Tại sao ta phải nhân từ với một đám ác ma luôn suy nghĩ làm thế nào để giết ta, làm thế nào nghiền ép được lợi ích lớn nhất từ trên người ta.”

Khóe miệng Tề Lượng hơi nhếch lên để lộ ra nụ cười sâu xa, tiêu chuẩn lại thân thiết.

Nhưng lúc này mọi người thấy nụ cười trên mặt Tề Lượng, lại không có vẻ ấm áp ngày xưa, chỉ có sự lạnh lẽo như rơi vào hầm băng…

“Kỳ quái, vì sao nơi này không có gì!”

Trong bí địa, Từ Vũ lại một lần nữa lật tung toàn bộ rừng cây nhưng vẫn không tìm được cái gì.

Điều này khiến trong lòng Từ Vũ cảm thấy vội vàng xao động, ánh mắt không nhịn được khóa chặt trên người Triệu Khách, chẳng lẽ còn có bí mật gì nữa?

Nghĩ tới đây, Từ Vũ không nhịn được cau chặt hàng lông mày, đi đến bên cạnh Triệu Khách.

“Triệu lão đệ, trước tiên nghỉ ngơi chút đi, xem ngươi đầu đầy mồ hôi kìa.”

Triệu Khách cũng không phải là đầu đầy mồ hôi, lật qua lật lại, chỉ thấy những nơi Triệu Khách đi qua đều hận không thể lật cả mặt đất lên, tạo ra động tĩnh to lớn như thế, người không biết còn tưởng đây là đội phá dỡ.

Triệu Khách làm như thế không chỉ vì cho Từ Vũ xem, những linh vận trôi nổi trong không khí vì bị Triệu Khách quấy nhiễu, tất cả đều hội tụ về một bên khác.

Điều này khiến Gia Ngọc trốn ở một chỗ khác có thể nhanh chóng hấp thu linh vận.

Chỉ là linh vận thật sự nhiều lắm, không phải Triệu Khách chưa từng thử lén lút hấp thu một ít linh vận, phát hiện trong mỗi một linh vận đều cất giấu đồ vật vô cùng kỳ quặc.

Ví dụ một bộ quyền pháp hoặc một bộ chỉ pháp, nhưng cũng không toàn vẹn mà chỉ là chiêu thức lẻ tẻ.

Ngoại trừ cái đó ra, sau khi hấp thu linh vận lại khiến Phật lực của Triệu Khách tăng trưởng một chút.

Nhưng muốn tìm được con tem hoàng kim ẩn nấp ở trong đó, e rằng cũng không dễ dàng.

Cộng thêm linh vận cũng không dễ bắt lắm, hắn vụng trộm dùng Nhiếp nguyên thủ bắt lấy cũng phải bắt mấy lần mới có thể bắt được.

Hơn nữa có Từ Vũ nhìn chằm chằm, hành động của Triệu Khách cũng không tiện, dứt khoát từ bỏ chuyện hấp thu linh vận này.

Cộng thêm tiếng động khi phá hoại cao độ, một mặt đã hấp dẫn sự chú ý của Từ Vũ, một mặt khác thì giúp Gia Ngọc đã trốn đi có thể hấp thu đủ nhiều.

“Không có việc gì, không có việc gì, Từ huynh khách sáo, chúng ta nhanh chóng tìm đi, ta sợ không lâu nữa…”

Triệu Khách xua tay dáng vẻ không chờ nổi nữa, nhưng Triệu Khách còn chưa nói xong đã nghe đằng xa truyền đến một tiếng cười lạnh: “Không lâu nữa làm sao?”

Vừa nói xong câu này, vẻ mặt Từ Vũ hơi ngẩn ra, ngạc nhiên quay đầu nhìn sang.

“Đáng chết, sao lại nhanh như vậy??”

Thấy đám người Tài thần, Từ Vũ rất bất ngờ, trước đó đám người Tài thần sơ sẩy khiến Sở Hương Vân chạy trốn.

Từ Vũ đoán đám người Dương Vạn Tài muốn tìm ra Sở Hương Vân, e rằng cũng không dễ dàng, sao đoán được lại nhanh chóng như thế.

Từ Vũ cũng không biết, người tìm được Sở Hương Vân không phải Dương Vạn Tài, mà là Lộ Hạo.

Dùng linh hồn một người đưa thư làm chất bổ dưỡng, Lộ Hạo thật sự như được ăn thuốc bổ, lập tức khôi phục lại từ trạng thái suy yếu.

Sau khi khôi phục, chuyện đầu tiên mà Lộ Hạo làm là đi tìm Sở Hương Vân.

Lấy năng lực đặc biệt của người đưa thư hệ linh hồn, việc tìm kiếm Sở Hương Vân chỉ trong mấy tức ngắn ngủi.

Như đám người Dương Vạn Tài đã dự đoán, Sở Hương Vân dựa vào ám đạo để trốn trong mật thất, muốn trốn đi để khôi phục thực lực.

Mật thất kia cũng không phải chỗ ẩn nấp tầm thường, chỉ dựa vào đám người Dương Vạn Tài, e rằng tìm mười ngày nửa tháng cũng đừng nghĩ tìm ra Sở Hương Vân.

Đáng tiếc, điều trùng hợp là loại mật thất này vô dụng với Lộ Hạo.

Một đám người Dương Vạn Tài mỉm cười đi tới, ba người Cam Hoa, Thiệu Băng, Đại Mi đều dẫn theo thành viên trong đoàn đội của mình, cộng lại hơn mười người tràn vào trong mật địa này.

“Lộ Hạo!”

Triệu Khách đứng sau lưng Từ Vũ cau chặt hàng lông này, lại thấy Lộ Hạo bị Cam Hoa lôi kéo trên mặt đất như xách một con chó chết.

Thoạt nhìn thương tổn rất nặng, đặc biệt là trước ngực máu thịt be bét.

Điều này khiến trong lòng Triệu Khách thấy lo lắng cho Lộ Hạo, đồng thời cũng thấy kỳ quái, với thực lực của Lộ Hạo dù không địch lại cũng không bị thương nặng như vậy mới đúng.

Triệu Khách nhìn sang, lại thấy Sở Hương Vân đứng ở bên cạnh.

Vốn Triệu Khách đã không có thiện cảm gì với Sở Hương Vân, nhưng khi ánh mắt Triệu Khách nhìn sang lại trở nên ngạc nhiên.

Tuy Sở Hương Vân đang đứng ở nơi đó, nhưng Triệu Khách nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment