Trong ấn tượng, tuy tên này hung ác nham hiểm đa nghi, nhưng phong cách hành sự lại bá đạo vô tình, ngồi ở vị trí cao nhiều năm đã sớm dưỡng thành khí chất không giận tự uy.
Nhưng bây giờ Sở Hương Vân đứng ở nơi đó, Triệu Khách lại cảm giác cả người như đã thay đổi.
“Chẳng lẽ…”
Trong lòng Triệu Khách khẽ động, trong đầu không khỏi xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái.
Thấy Triệu Khách nhìn mình chằm chằm, Sở Hương Vân lại đưa tay cuốn sợi tóc của mình, xác nhận suy nghĩ trong lòng Triệu Khách.
“Sao nào, lão bằng hữu gặp mặt, nhanh như vậy đã không nhận ra ta.”
“Đệt, quả nhiên là ngươi!”
Vẻ mặt Triệu Khách tối đen, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân bị Cam Hoa lôi kéo, rất hiển nhiên nữ nhân này chính là Sở Hương Vân.
Chẳng trách, người trấn thủ bị giết, vậy mà trong phủ thành chủ lại không có chút động tĩnh gì.
Bây giờ nhìn lại, là hắn đã trách nhầm Sở Hương Vân.
“Hắc hắc, lão bằng hữu, hiện tại ta là thành chủ Phù Vân thành, ngươi xem có phải làm vậy đơn giản hơn nhiều không.”
Lộ Hạo che miệng cười rộ lên, dường như rất hưởng thụ vẻ ngạc nhiên trên mặt Triệu Khách.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Tài thần bên cạnh.
“Ngươi là người của Dương Vạn Tài??”
“Trước đó không phải, nhưng bây giờ… Đúng vậy!”
Lộ Hạo nhún vai, nói với Triệu Khách: “Tài thần đại nhân không nhỏ mọn như ngươi đã nghĩ, so với làm kẻ địch của Tài thần, không bằng lão bằng hữu cũng làm bằng hữu với Tài thần, chỉ cần ngươi rời đi, Tài thần sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần…”
Lộ Hạo nói đến đây lại đi đến bên cạnh Cam Hoa, không chút khách sáo kéo thân thể vốn thuộc về hắn ta lên: “Nói cho chúng ta biết làm thế nào mới có thể lấy được con tem hoàng kim kia, mọi chuyện đều dễ nói.”
Câu nói này không chỉ nói với Triệu Khách, đồng thời cũng đang nói với Sở Hương Vân.
Sở Hương Vân im lặng liếc nhìn Lộ Hạo, ánh mắt lạnh lùng hận không thể chém tiện nhân này thành muôn mảnh.
Thấy thế Lộ Hạo cũng không xấu hổ, mà đưa mắt nhìn về phía Triệu Khách.
“Chúng ta là lão bằng hữu, chẳng lẽ ngươi còn không tin lời nói của ta?”
Triệu Khách lắc đầu: “Trước đó thì đúng, nhưng bây giờ thì không.”
Trên thực tế, từ lúc bắt đầu Triệu Khách vẫn giữ nguyên sự đề phòng với Lộ Hạo.
Cũng như Lộ Hạo có nghe ngóng vấn đề liên quan đến Cơ Vô Tuế như thế nào, Triệu Khách vẫn trả lời chưa tới lúc.
“Vậy thì đáng tiếc, là bằng hữu một thời gian, ta không muốn trở mặt với ngươi, coi như trả nợ ân tình cho ta không được sao?”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chỉ dựa vào hai người này, bắt lại trước rồi nói!”
Thiệu Băng hung dữ đi lên phía trước, bốn người đi theo sau lưng hắn ta không có ai không phải cao thủ đỉnh phong.
Cao thủ sau lưng Cam Hoa càng khiến người ta không thể coi thường, bao gồm A Lãng đã đến giết Triệu Khách vào trước đó, tổng cộng là năm người.
Về phần đội viên trong đoàn đội của Đại Mi lại không có mặt ở đây, nhưng đội viên của nàng đã thâm nhập vào bên cạnh mỗi một người có chức vị quan trọng ở Phù Vân thành.
Lợi dụng đạo cụ khôi lỗi trên tay, đoàn đội các nàng đã khống chế toàn bộ Phù Vân thành.
Nói một cách khác, bây giờ Phù Vân thành đã có thể đổi tên thành Tài thần.
Chẳng trách đám người Thiệu Băng đối mặt với cường giả như Từ Vũ, vẫn không hề có chút lo sợ nào.
“Không phải hai người, là sáu người!”
Nhưng Thiệu Băng vừa nói xong, đã nghe Lộ Hạo đứng bên cạnh nói tiếp.
Trong lòng Triệu Khách giật mình, không nhịn được thầm kêu hỏng bét.
Quả nhiên, sau khi Từ Vũ nghe được là sáu người, vẻ mặt cũng thay đổi, hai mắt híp lại thành khe hở liếc sang Triệu Khách, ánh mắt nghi ngờ này khiến sắc mặt Triệu Khách lại càng khó coi hơn.
Cho dù cộng hết hắn ta, Triệu Khách, Heo mập, Đại Đầu và Vương Ma Tử thì cũng chỉ có năm người, sao có thể có sáu người?
“Chẳng lẽ nơi này còn có một người?”
Từ Vũ nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi nhanh chóng nghĩ đến hình ảnh trước đó Triệu Khách lén lút ngồi xổm trong bụi cỏ.
Từ Vũ cũng không phải người dễ lừa gạt, lòng dạ sắc bén khéo léo, chỉ trong giây lát đã đoán được Triệu Khách đang giấu giếm hắn ta điều gì đó.
Thấy Từ Vũ đã bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt Triệu Khách lóe ra tia sáng, nhanh chóng lùi lại một bước: “Chạy!”
Vừa nói xong, trong tay Triệu Khách lại xuất hiện thêm một thứ, đây chính là Kính tượng đà loa mà trước đó Triệu Khách còn chưa sử dụng.
Theo Đại giới bảo thạch trên ngón tay lóe lên, con quay vỡ tung bắn ra ánh sáng mạnh chói mắt.
Bóng dáng Triệu Khách chia thành mười hai cái, như ong vỡ tổ xông về phía rừng cây xung quanh.
Cùng lúc đó, ba người Heo mập cũng nhảy ra khỏi bụi cây, nhưng đúng lúc này Từ Vũ đã xoay phắt người lại: “Dừng lại!!”
Từ Vũ vung trường trượng trên tay lên, khuấy động ra từng tầng gợn sóng chập trùng ở giữa không trung.
Trong gợn sóng rung động, từng tầng gợn sóng trong hư không lại phân liệt ra, hình thành lồng giam không gian.
Mí mắt Triệu Khách nhảy lên cuồng loạn, quả nhiên đã biết lão gia hỏa này muốn trở mặt không quen biết, không định diễn tiếp nữa.
Từ Vũ vừa ra tay lại chỉ nhằm vào một mình Triệu Khách, hoàn toàn không quan tâm đám người Heo mập.
Chỉ cần khống chế Triệu Khách, chuyện còn lại đều dễ xử lý.
Trong chốc lát, hư không chập trùng nhanh chóng phóng qua, những phân thân chạy chậm bị nhốt lại trong hư không trước tiên.