Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1944 - Chương 1944 - Tài Thần Ra Tay

Chương 1944 - Tài thần ra tay
Chương 1944 - Tài thần ra tay

“Cướp người, ta muốn bắt sống!”

Đôi mắt dưới hàng mày kiếm của Dương Vạn Tài như có đốm lửa nhảy nhót, cùng lúc nói xong câu này, đám người Cam Hoa và Thiệu Băng đã lao tới.

Hai người này đều là cao thủ đỉnh phong, sau lưng còn dẫn theo toàn bộ đoàn đội, vừa ra tay đã là một kích lôi đình không hề nể mặt.

“Các ngươi!”

Trong lòng Từ Vũ giật mình, chợt nổi trận lôi đình: “Ngu xuẩn, ta là…”

Từ Vũ còn chưa thể nói hết câu đã phát hiện được cảm giác ớn lạnh mãnh liệt truyền đến từ sau lưng, sắc mặt thay đổi cũng không kịp nói nốt lời còn lại.

Một thanh kiếm mang xuyên qua hư không, không biết đến từ đâu, cũng không biết kiếm đến đâu, linh dương móc sừng(1), không hề có dấu vết để tìm kiếm.

(1): Nguyên văn: 羚羊挂角: Linh dương quải giác: Ban đêm linh dương đi ngủ thường tìm một chạc cây cao để nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy trên mặt đất không có dấu tích gì để kẻ thù của nó tìm ra được, tránh được mọi mối nguy hiểm đe dọa.

Trong không khí “ầm” một tiếng vang giòn, bàn tay Từ Vũ tê dại, trường trượng trên tay bùng lên một đám lửa.

“Ông!”

Trường kiếm sượt qua thân trượng vạch ra một đạo kiếm bạc, một giây sau kiếm mang xoay chuyển, đã đâm vào vị trí hiểm yếu của Từ Vũ.

“Lại là ngươi!”

Từ Vũ hoảng sợ, bóng dáng không lay động nhưng không gian xung quanh lại không ngừng phân liệt.

Rõ ràng kiếm mang đã chỉ thẳng vào vị trí hiểm yếu, khoảng cách với Từ Vũ chỉ có một ngón tay nhưng một kiếm này như bùn vào biển lớn, càng đâm càng xa, cho đến khi kiếm khí bị hao mòn sạch sẽ.

Tuy một kiếm này không công mà lui, nhưng Từ Vũ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để nói chuyện.

Mấy người Cam Hoa đã cùng nhau giết tới, cùng lúc những người này ra tay dù là đạo cụ hiếm có hay là năng lực kinh khủng đều hình thành ánh sáng mãnh liệt đánh thẳng vào hư không.

Bọn họ đều là cao thủ đã trải qua trăm trận chiến, hiểu rõ đối phó người đưa thư hệ không gian, trừ khi có năng lực hoặc là đạo cụ chuyên khắc chế hệ không gian, nếu không cách tốt nhất cũng là tập trung lực lượng một kích đánh xuyên qua.

“Hư không dị thứ sát!”

Đối mặt với rất nhiều cao thủ hợp lực đánh một kích, uy lực mạnh mẽ, dù là Từ Vũ cũng chỉ cảm thấy sợ mất mật, dốc toàn lực ra tay.

Trong chốc lát, hư không trước mặt vặn vẹo, âm dương điên đảo, lỗ đen như vực sâu to lớn xuất hiện trong hư không.

Theo ánh sáng mạnh đánh vào lỗ đen, thân thể Từ Vũ run lên, khuôn mặt dưới mũ phù thủy rộng lớn tái nhợt như mực.

Hắn ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên lồng giam hư không vốn đã chia ra ở xung quanh là thứ biến mất đầu tiên.

Có thể thấy một kích này mang tới gánh nặng to lớn, cho dù là Từ Vũ cũng không thể đồng thời duy trì nhiều lồng giam không gian như vậy.

Sau khi giải trừ lồng giam, bóng dáng Triệu Khách như một đám thỏ hoang bị hoảng sợ, điên cuồng lao về xung quanh.

Trong lúc Triệu Khách phi nước đại đột nhiên cảm giác cả người lạnh buốt, cảm giác thăm dò mãnh liệt không khỏi khiến Triệu Khách quay đầu lại.

Hắn thấy Dương Vạn Tài đứng cách đó không xa, trong con mắt trái dần xuất hiện tia sáng kỳ lạ đánh thẳng và trên người hắn.

“Bị phát hiện rồi hả?”

Trong lòng Triệu Khách cảm thấy ớn lạnh, lúc phát hiện điều không ổn đã nhanh chóng khống chế ba phân thân xung quanh dựa sát về phía hắn.

Ngay khoảnh khắc bốn bóng người hội tụ lại, bóng người đan xen, chỉ trong giây lát đã không cách nào phân biệt được chân thân Triệu Khách là cái nào.

Nhưng một cú hat tricks này chỉ là vô dụng trước con mắt trái của Dương Vạn Tài.

“Đại Mi! Người thứ nhất bên trái!” Dương Vạn Tài đưa tay ra chỉ.

Đôi mắt hạnh của Đại Mi trợn tròn, sau lưng lại sinh ra một đôi cánh trong suốt mờ nhạt, lấp lóe chuyển dời, gần như trong chớp mắt đã đến sau lưng Triệu Khách.

Móng tay đỏ tươi để lại một vết trảo màu đỏ ở trong không khí, vồ một cái về phía bả vai Triệu Khách.

“Phốc!”

Tốc độ quá nhanh, thậm chí Triệu Khách còn không kịp phản ứng trên vai đã nóng rực đau nhói, vai trái bị cưỡng ép xé xuống một miếng thịt nát.

“Tiểu đệ đệ, ngươi chạy thật nhanh, để tỷ tỷ đến thương thương ngươi.”

Triệu Khách chỉ nghe thấy giọng nói chứ không thấy bóng người, chờ đến khi phản ứng lại, thân thể đã bị đụng bay đến giữa không trung, một phát ngã xuống, thân cây to cỡ miệng bát bị Triệu Khách đụng gãy thành hai đoạn.

Trước mắt hắn tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.

Tốc độ của đối phương nhanh chóng, đã vượt ra khỏi sự nhận biết của mắt thường.

Thậm chí trong tình huống hắn kích hoạt Cao ngạo, ngũ giác luôn thuận buồm xuôi gió lại hoàn toàn mất tác dụng trước tốc độ của Đại Mi.

Đây cũng là sự chênh lệch giữa hắn và cao thủ đỉnh phong trong đám người đưa thư trung cấp, sự chênh lệch như rãnh trời khiến người ta tuyệt vọng.

Vừa đứng lên, tàn ảnh lóe qua trước mặt, một giây sau một cơn gió mạnh xoắn tới.

“Kim chung tráo!”

Triệu Khách vô thức thôi động Kim chung tráo, nhưng so sánh năng lực của hắn với Đại Mi lại chênh lệch không chỉ một chút.

Năng lực Kim chung tráo đối mặt với Đại Mi lại mỏng manh như một tờ giấy, trong khoảnh khắc đã bị xé thành mảnh nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment