Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1945 - Chương 1945 - Tài Thần Ra Tay (2)

Chương 1945 - Tài thần ra tay (2)
Chương 1945 - Tài thần ra tay (2)

Một cây roi sắt quất vào trên người Triệu Khách, “ba” một tiếng huyết nhục bắn ra, Triệu Khách đau đến mức hận không thể cắn nát lợi.

“Ba ba ba…”

Bóng roi trùng điệp, trong chớp mắt này không biết cây roi đã đánh bao nhiêu cái lên người Triệu Khách.

“Ầm!”

Chờ đến khi Triệu Khách ngã xuống đất, trên dưới cả người đã dày đặc vết thương vô cùng nhỏ vụn, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.

“Không phải ngươi rất lợi hại sao, chỉ có chút bản lĩnh này?” Khóe miệng Đại Mi cong lên nở nụ cười yếu ớt.

Nàng tiến lên túm lấy Triệu Khách như lão ưng túm lấy một con gà con!

Đồng thời nàng lấy Không gian giới chỉ trên ngón tay Triệu Khách xuống, đeo lên ngón tay của mình.

Không có Không gian giới chỉ, nàng càng không tin Triệu Khách có thể giở trò gì.

Nàng xách Triệu Khách đến trước mặt mình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt dọc theo khuôn mặt Triệu Khách.

Theo móng tay nhẹ nhàng lướt qua, trên khuôn mặt Triệu Khách có thêm một vết thương, huyết nhục đỏ hồng xoay tròn lên, cách một lúc lâu máu tươi mới tí tách chảy ra.

“Nói, con tem hoàng kim đâu?”

Triệu Khách cố gắng mở to mắt, khóe miệng khô quắt bị nứt tràn ra bọt máu, cười thảm nói: “Ta nói không biết, ngươi tin không?”

Đại Mi híp mắt cười lạnh: “Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

Lúc nói chuyện, ngón tay Đại Mi cấu vào vết thương của Triệu Khách, theo ngón tay kéo căng, Triệu Khách không khỏi trợn tròn mắt, dưới lợi chảy ra tia máu.

“Ăn một đao của lão Trư ta!”

Đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên giết ra từ trong bụi cây, trên lưỡi đao màu đen tràn ngập oán khí dày đặc, phá không mà tới bao phủ trên đỉnh đầu Đại Mi như tia chớp màu đen.

Một đao kia đến đột ngột khiến người ta không kịp trở tay, nhưng mà, nhưng mà!

Trong nháy mắt Heo mập ra tay, khóe miệng Đại Mi nhếch lên nở nụ cười lạnh.

Đôi cánh trong suốt mỏng manh sau lưng Đại Mi giơ lên cao cao, hai cánh mở ra khiến Heo mập ngạc nhiên.

Phần lưng dưới cái cánh của Đại Mi lại xuất hiện một khuôn mặt giống Đại Mi như đúc.

“Ngu xuẩn!”

Đôi mắt trên cái mặt người này mở ra, trong mắt không khỏi lóe ra sự mỉa mai và khinh thường, dường như đã sớm nhận ra Heo mập, há miệng phát ra một tiếng rít.

Trong chốc lát Heo mập thay đổi sắc mặt, trong sóng âm thiên nữ tán hoa, mười hai vị tiên tử cầm nhạc cụ trong tay, trình diễn ra tiếng nhạc thiên nhiên.

“Trường Nhạc sát!”

Một tiếng Trường Nhạc sát, oán khí quanh người Heo mập ầm vang sụp đổ, trời đất trước mặt quay cuồng, trong từng tiếng nhạc như thiên nhiên, Heo mập cảm giác thân thể của mình như hóa thành bùn, cả người ngã mạnh xuống từ giữa không trung.

Cho dù là thân thể cương thi, lúc này cũng xụi lơ như bùn, không dùng được chút sức lực nào.

“Ha, thân thể cương thi thì sao, lần trước để ngươi chạy mất, lần này thực lực đã tăng trưởng không ít, còn dám đánh lén ta? Ngu dốt!”

Khuôn mặt trên lưng nhìn về phía Heo mập như đang nhìn tôm tép nhãi nhép, đồng thời nhẹ giọng nói với Triệu Khách: “Đây là trò xiếc của ngươi, khiến bản thân bị thương nặng để ta buông xuống sự đề phòng, lại để tên này đánh lén?”

Lúc nói lời này, Đại Mi giơ trường tiên trên tay lên, nàng muốn đích thân đánh vỡ xương sọ của tên cương thi này, hoàn toàn giẫm nát hy vọng của tên này.

Ngay lúc này, Đại Mi đột nhiên cảm giác phần eo siết chặt, Triệu Khách đã đưa hai tay ra ôm nàng thật chặt.

“A, ngươi cũng chỉ còn lại thủ đoạn như vậy?”

Nhìn Triệu Khách ôm lấy mình, Đại Mi đã tưởng tượng đến trên khuôn mặt vặn vẹo của Triệu Khách lộ ra vẻ tuyệt vọng, đồng thời còn có tiếng khóc nức nở, hình ảnh bi tráng kêu gào đồng bạn nhanh chạy đi như trong phim truyền hình.

Nhưng lúc Triệu Khách ngẩng đầu, nụ cười trên mặt Đại Mi lại cứng đờ.

Vì Triệu Khách chẳng những không bi tráng tuyệt vọng như suy nghĩ của nàng, ngược lại trên khuôn mặt gầy gò kia lại xuất hiện ý cười.

Triệu Khách đã lung lay sắp đổ nhưng ánh mắt lại thiêu đốt nóng rực, thậm chí trong vẻ kiên định còn mang theo sự điên cuồng, ngông cuồng dữ tợn như một con chó điên cắn được xương cốt.

“Tiện nhân, thử cái này đi!”

Triệu Khách phát ra tiếng gầm gừ điên cuồng, con mắt đã sớm xao động bất an ở ngực lập tức mở ra.

Ngay khoảnh khắc con mắt dọc này mở ra, thậm chí có thể thấy nhưng linh vận trong rừng cây xung quanh như cảm nhận được sự uy hiếp gì đó, tranh nhau chen lấn rời khỏi vùng đất này.

“Ối!”

Chỉ thấy Gia Ngọc trốn ở đằng xa cũng không khỏi che ngực, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi.

“Cút ngay!”

Phát hiện điều không ổn, cảm giác lạnh lẽo thấu xương trước ngực Triệu Khách khiến vẻ mặt Đại Mi thay đổi, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Triệu Khách.

Nhưng đã muộn, đối mặt với tốc độ khủng bố và thực lực của Đại Mi, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào, cơ hội duy nhất cũng là con mắt trước ngực.

Nhưng Đại Mi thật sự quá nhanh, một khi con mắt của hắn mở ra, nàng phát hiện sự không ổn sẽ né tránh trong giây lát.

Cho nên Triệu Khách cần cơ hội, đồng thời cần một mồi nhử.

Không hề nghi ngờ gì, Heo mập cũng là mồi nhử mà Triệu Khách dùng để hấp dẫn sự chú ý của Đại Mi.

Trước mắt chính là cơ hội của hắn, hắn là một người am hiểu nắm bắt cơ hội, chỉ là một cơ hội thoáng qua cũng có thể bị Triệu Khách nắm chặt trên tay.

Bình Luận (0)
Comment